Nhận được tin báo Thẩm Ngôn gặp tai nạn, tôi vui sướиɠ vỗ ngực. Hay lắm, trả Hạt Vừng lại cho tôi!
Chị em tốt Giang Tưởng của tôi không biết lấy được tin tức từ đâu, phấn khích nói với tôi: "Điềm Điềm, mẹ nó, cơ hội vàng của cậu tới rồi đấy. Thằng cha Thẩm Ngôn bị tai nạn hỏng đầu luôn rồi, ha ha, mất trí nhớ đấy. Phen này, Hạt Vừng phải là của cậu."
Chị em tốt, cậu hiểu ý tôi đấy.
Tôi lập tức lao nhanh ra ngoài.
Tôi và Thẩm Ngôn có thể xem là thanh mai trúc mã, hai gia đình chúng tôi cực kỳ thân thiết. Có điều cái tên trúc mã này rất đáng ghét, gì cũng giỏi, đích thực là "con nhà người ta" trong truyền thuyết khiến thanh mai là tôi cứ phải sống quanh quẩn dưới cái bóng của anh ta, luôn bị chê trách.
Câu tôi thường nghe nhất mỗi khi đi thi bị điểm kém hay mắc phải một lỗi nào đó chính là "Nhìn con nhà người ta kìa!". Bực mình nhất là lần nào cũng thế, anh ta luôn có mặt đúng lúc tôi bị trách mắng.
Thử hỏi ai mà chịu được chứ? Tôi chịu chết đấy, hết chịu đựng nổi rồi.
Nỗi khổ của tôi kéo dài tầm vài năm. Tới khi công việc kinh doanh của bố mẹ Thẩm ngày càng lớn, mở rộng quy mô hơn thì họ cũng chuyển nhà đi nơi khác.
"Con nhà người ta" cuối cùng cũng không là nỗi ám ảnh kinh hoàng trong đời tôi nữa. Những lời trách mắng của mẹ tôi cũng thưa dần.
Một hôm nọ, cả nhà tôi đi dự đám cưới của một người em họ. Trong đám cưới, chú rể đẹp trai hồi tưởng lại quá trình quen biết, tìm hiểu của mình với cô dâu. Anh ta còn mang lên sân khấu hai con mèo tên là Hà Điều và Thập Cửu, gọi đó là hai tín vật minh chứng tình yêu.
Mẹ tôi rất ghét mèo, lẽ dĩ nhiên thấy cảnh ấy thì chê lắm. Nhưng tôi thì rất thích, bắt đầu ngày ngày lải nhải như tụng kinh bên tai mẹ.
"Mẹ yêu của con ơi, sao lại chọn lọc câu từ để nghe như vậy được chứ? Rõ ràng mẹ cũng nghe thấy rồi mà, vợ chồng em họ thích nhau từ hồi còn đi học đại học đó."
"Hai con mèo đó chỉ là tín vật tình yêu thôi, không phải là nguyên nhân chính tạo nên cuộc hôn nhân mà."
"Mẹ yêu dấu cho con nuôi mèo nhé? Chả lẽ nuôi mỗi một con mèo mà con cũng tìm được chồng nữa hay gì hả mẹ?"
Nhưng mà... mẹ tôi nhất quyết không nghe. Nói như bố tôi là đàn gảy tai trâu, tôi không thể nào thuyết phục được mẹ hết.
Quá chán chường, tôi dứt khoát chạy ra cửa hàng thú cưng tìm mua một con mèo về nuôi, mặc kệ mẹ có đồng ý hay không. Vừa liếc một cái, tôi đã tia trúng ngay Hạt Vừng. Từ khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi biết sự nghiệp làm một con sen hốt cứt của tôi chính thức bắt đầu.
Hạt Vừng vừa trông thấy tôi đã lập tức lao tới như muốn được tôi ôm vậy. Trái tim tôi tan chảy, thấy chưa, chính nó đã chọn tôi làm con sen may mắn rồi đấy ha ha.
"Thích không?"
Đột nhiên phía sau lưng tôi vang lên một giọng nói khá lạnh lùng, nghĩ chắc là ông chủ cửa hàng, tôi vội gật đầu.
"Xin lỗi nhé, nó là của tôi."
"..."
Tôi hụt hẫng xoay người lại, vừa hay bắt gặp một đôi mắt sâu hun hút đang nhìn mình.
Hử? Ô? Thẩm Ngôn? Người quen cũ?
Nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, tôi thở dài ngao ngán. Ông trời đúng là đồ dở hơi, xô qua xô lại cuối cùng lại chạm mặt ở đây rồi.
"Hế lô Điềm Điềm, lâu quá không gặp."
Tôi đâu có điếc mà không nghe ra giọng điệu vui mừng, hớn hở của anh ta khi nói câu "lâu quá không gặp" chứ.
Lúc nói câu đấy, trong mắt Thẩm Ngôn còn ánh lên một ánh nhìn khó hiểu.
Tôi chỉ muốn ôm lấy Hạt Vừng rồi nhanh chóng chuồn đi.
Thấy chúng tôi ở bên này, ông chủ cửa hàng vội bước tới. Không để tôi kịp mở lời, ông ta đã lấy Hạt Vừng trong tay tôi, một giây sau, Thẩm Ngôn ôm lấy nó.
Nhìn con mèo xinh xắn trong tay người ta, tôi sốt ruột: "Ông chủ, tôi muốn mua con mèo này."
"Thật xin lỗi, con mèo này đã được anh Thẩm đây đặt trước. Hôm nay là ngày hẹn tới lấy mèo của anh ấy."
Tôi: "..."
Trước khi rời đi, Thẩm Ngôn quay lại nhìn tôi: "Điềm Điềm, em thích con mèo này lắm hử?"
Tôi gật đầu lia lịa, còn định rối rít cảm ơn. Ai dè...
"Vậy tới nhà tôi mà ngắm."
Nói xong anh ta liền rời đi, để lại tôi đứng đó tiếc ngẩn ngơ.
Đó, nhìn đi, trúc mã của tôi đó.
Aaa, đúng là kẻ thù không đội trời chung mà.
...
"Cô gái, tới nơi rồi."
Tài xế lên tiếng, kéo đầu óc đang suy nghĩ vẩn vơ của tôi trở về với thực tại.
Đứng trước khu chung cư cao cấp, tôi ngước lên nhìn, hầy, có bán thân đi thì tôi cũng không đủ khả năng vào ở căn nào trong khu này được.
Tôi đi thẳng một mạch lên nhà Thẩm Ngôn, khi đã đứng trước cửa tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bấm chuông cửa, đợi không quá một phút, dì giúp việc trong nhà anh ta ra mở cửa cho tôi, tiện đường đi đổ rác. Trước khi đi, dì ấy nói Thẩm Ngôn đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi? Trong phòng?
Há há, quá là tuyệt vời, đây chính là cơ hội của tôi.
Đóng cửa lại, tôi rón ra rón rén đi vào phòng khách, đảo mắt tìm Hạt Vừng. À, kia rồi, nó đang nằm phơi nắng ngoài ban công.
Tôi chạy ù tới, ôm con mèo lên vuốt ve mãi.
Nào, Hạt Vừng đáng yêu, về nhà cùng mami nào, hai mẹ con mình chuồn khỏi đây nhanh.
Kết quả là một người một mèo vừa ra đến cửa, chưa kịp xoay tay nắm cửa đã nghe tiếng một ai đó.
"Cô là ai?"
Tôi: !!!
Khi vừa quay người lại, một bóng đen đã lập tức áp sát. Người đó đứng ngược sáng, không nhìn rõ mặt, nhưng miếng gạc trắng quấn quanh đầu đã nói cho tôi biết. Là Thẩm Ngôn!
Anh ta vừa hỏi tôi là ai phải không? Tai nạn hỏng đầu thật rồi à?
Tôi chưa biết phải trả lời thế nào, Thẩm Ngôn lại tiến tới gần thêm một bước nữa. Tôi bị kẹp giữa l*иg ngực rắn rỏi và cánh cửa sau lưng.
"Tại sao cô vào được đây? Cô vào làm gì? Định ôm mèo của tôi đi đâu?"
Anh ta hỏi liên tiếp ba câu, hơi thở từ mũi phả thẳng xuống tôi khiến mặt tôi nóng ran. Mặt nóng nên chắc não cũng chập mạch, tôi buột miệng: "Thẩm Ngôn, anh là "chó liếʍ"* của tôi. Anh đã nói cái gì của anh cũng là của tôi."
*chó liếʍ (舔狗): thuật ngữ chỉ loại người đeo bám người không thích mình mà không màng tôn nghiêm, không có liêm sỉ, dùng mặt nóng dán mông lạnh
Bao gồm cả con mèo xinh đẹp trong tay tôi nhé. Tôi ôm chặt Hạt Vừng trong tay, bầu không khí xung quanh yên ắng đến lạ.
Ngay sau đó, cả khuôn mặt khôi ngô của Thẩm Ngôn ghé lại gần, nheo mắt nhìn một lượt như đang phán xét tôi vậy.
Anh ta nhíu mày suy nghĩ gì đó, một lát sau nói: "Ừm, đúng là có chuyện như vậy thật."
.....
Ha, đúng là ngớ ngẩn thật. Chó liếʍ cũng nhận à?
Đến nước này, tôi dám chắc chắn cái đầu Thẩm Ngôn hỏng thật rồi.
Sau một lúc im lặng, Hạt Vừng đang nằm ngoan trong tay tôi đột nhiên vùng ra, nhảy vào ngực anh ta.
Tôi: ???
Thấy tôi đưa tay ra định bắt lại, nó lập tức vùi cái đầu nhỏ đầy lông vào dưới cánh tay của Thẩm Ngôn, dứt khoát không thèm liếc mắt nhìn tôi nữa.
Hừm, chua hơn chanh là cảm giác của tôi lúc này nè.