“Tới cũng đúng lúc lắm! Hôm nay nếu các người không nộp thêm phần tiền phòng tăng lên cho tôi! Vậy lập tức cùng nhau thu dọn đồ đạc cút xéo ra ngoài.”
Giọng điệu nói chuyện lại mạnh thêm không ít.
Thư Uyển sợ tính tình nóng nảy của chủ nhà dọa đến Bùi Ý, bà cố gắng trấn áp bất lực trong nội tâm, cố gắng kéo con trai ra giấu sau lưng mình:
“Ông Trịnh, con trai tôi còn nhỏ không thể chịu đả kích. Có gì chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, tôi cầu xin ông dừng dọa đến nó.”
Giọng nói vừa dứt, một giọng nói dịu dàng nhưng ngữ khí lại cực kì kiên định theo sát phía sau:
“Mẹ, mẹ phí lời với cái loại người không biết xấu hổ này làm gì.”
Mọi người không hẹn mà đồng loạt quay lại nhìn, một cô gái trẻ xinh đẹp có vài phần giống với Thư Uyển chạy tới.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Ý nhận ra cô ấy là chị ruột của nguyên chủ, Bùi Nguyện.
Bùi Nguyện nhìn về phía Bùi Ý, trong nháy mắt gương mặt bỗng nở nụ cười kinh ngạc vui mừng, sau đó đau lòng cầm cổ tay bị trầy da của Thư Uyển: “Mẹ, sao Tiểu Ý cũng tới đây? Mọi người không sao chứ?”
Chủ nhà đầu đinh bị chửi “không biết xấu hổ” bước lên trên một bước, gương mặt giận dữ:
“Con mẹ nó, mày nói ai là không biết xấu hổ chứ?”
Bùi Nguyện hít một hơi thật sâu, dáng người nhỏ nhắn cao gầy, nhưng vẫn lấy hết dũng khí chắn trước người mẹ và em trai:
“Trịnh Bân, đừng tưởng rằng mẹ con chúng tôi sẽ chịu đựng ông ba lần bảy lượt leo lên đầu lên cổ chúng tôi.”
“Nửa năm nay, ông vi phạm hợp đồng thuê nhà không biết bao nhiêu lần, giá thuê trong hợp đồng đã được ghi rõ, lúc trước lại đòi chúng tôi năm nghìn, lên đến sáu nghìn, sau lại tám nghìn, bây giờ còn muốn cướp cả mười nghìn sao?”
“Chỉ cần chúng tôi không chịu, ông lại bắt đầu đến đây làm loạn. Lần trước xô mẹ tôi ngã trật khớp chân, bây giờ lại làm bà ấy bị thương ở cổ tay! Rốt cuộc là ai cả vυ' lấp miệng em, ai không biết xấu hổ!”
Diện tích căn phòng này rất nhỏ, là nơi năm đó Thư Uyển và chồng Bùi Như Diệp chọn làm “nhà”.
Chủ nhà ban đầu là mẹ của Trịnh Bân, là một người có tính cách rất hiền lành.
Hơn hai mươi năm qua, đều là bà ấy biết rõ Thư Uyển phải trải qua những chuyện không dễ dàng gì, ngày lễ ngày tết đều rất chăm sóc hai người. Kể cả theo thời gian, giá cả vật giá leo thang, tiền phòng tăng lên vẫn ở trong phạm vị chi trả của hai mẹ con bọn họ.
Hồi đầu năm, bà chủ sang tên căn phòng này cho con trai Trịnh Bân, đối phương bắt được căn phòng này lập tức yêu cầu tăng tiền phòng.
Mới đầu Thư Uyển và Bùi Nguyện cũng đồng ý, cũng không thể mà mà nhận mãi ơn của mẹ người ta được, vì vậy hai bên ký một hợp đồng mới, nộp tiền đặt cọc, sau đó hai tháng sẽ nộp tiền phòng một lần.
Thư Uyển không muốn để con gái phải gánh quá nhiều tiền phòng, thà dậy sớm ngủ muộn làm cùng một lúc hai việc, nhưng chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt một câu, cộng thêm những năm nay nhịn ăn nhịn xài tiết kiệm, tiền phòng cũng không phải khó giải quyết.
Ai mà ngờ được vừa mới qua nửa năm, Trịnh Bân đã đòi đổi ý tăng giá phòng.
Căn phòng này có quá nhiều kí ức của Thư Uyển, vốn dĩ đã không muốn rời khỏi đây. Hơn nữa sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, hai mẹ con bọn họ vẫn luôn bị người nhà họ Bùi chặn cửa, đã rất lâu rồi hai người chưa gặp được Bùi Ý.