Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 18

Cho dù sau đó nguyên chủ bất ngờ trở nên ngu ngốc, những lần liên lạc âm thầm này cũng không hề biến mất.

Bùi Ý mở quyển sổ mật mã ra, nhìn lướt qua mấy trang nhật kí không có mấy chữ kia. Nét chữ viết tay nhìn nghiêng trái đổ phải, nhưng mạch lạc rõ ràng, tất cả đều là suy nghĩ trong trí nhớ của nguyên chủ.

Đúng vậy.

Nguyên chủ một ngày trở nên ngu ngốc nhưng cũng không phải vô tri vô giác cả ngày. Đây đều là những lần rất ít cậu “khôi phục tâm trí” viết lại.

Nguyên chủ biết tình cảnh của mình ở nhà họ Bùi, cũng biết mẹ và chị ở bên ngoài gặp khó khăn, càng muốn thoát khỏi nhà họ Bùi, để cho những người chân chính yêu thương mình được sống một cuộc sống tốt hơn.

Đáng tiếc còn chưa đợi cậu nghĩ được đường thoát ra, đã bị chuyện “kết hôn” đả kích, cuối cùng nhảy sông.

Bùi Ý gập quyển sổ mật mã lại, hít một hơi thật sâu, ý tưởng và kế hoạch trong đầu càng trở nên kiên định.

Nếu đã xuyên vào trong chuyện này thay thế nguyên chủ, cậu đương nhiên phải thay đối phương hoàn thành những tâm nguyện chưa làm được.

Sở dĩ cậu lựa chọn thuận theo chi tiết liên hôn trong chuyện, tiến vào nhà họ Bạc, ngoại trừ muốn mượn che trở để âm thầm kiếm tiến, cũng là muốn thoát khỏi giám sát của nhà họ Bùi, thoải mái gặp mặt với người thân.

Đương nhiên, tất cả vừa mới bắt đầu, cậu không thể quá gấp gáp.



Đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn reng một tiếng, đã mười một giờ đêm.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Bùi Ý ngả người nằm trên giường. Mặc dù hôm nay đã trải qua một loạt giày rò, nhưng cậu vẫn bị cái thói quen lạ giường không thể ngủ hành hạ một trận.

Đột nhiên, bên ngoài phòng khách truyền đến một động tĩnh cực nhỏ.

Bùi Ý do dự hai giây, rón rén xuống giường, mở cửa phòng xem có chuyện gì.

Đêm đã khuya.

Bạc Việt Minh một mình ngồi ở giữa trung tâm phòng khách trước tủ rượu. Trên bàn giải rượu bên người còn một chai rượu vang vừa mở không lâu, dưới ánh đèn nhàn nhạt tản ra một ánh sáng mê người.

“...”

Bùi Ý từ trước đến giờ vẫn coi rượu như mạng, nhất thời không khống chế được cơn thèm, cổ họng khẽ nuốt xuống hai tiếng.

Bạc Việt Minh vốn dĩ đang ngồi yên tĩnh ở bên cạnh ly rượu chập chờn, ngay sau đó ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cậu đang đứng:

“…Bùi Ý?”

Ánh mắt Bùi Ý cuối cùng cũng trở lại trên mặt anh, khẽ lên tiếng:

“Ừ!”

Sau khi xác nhận thân phận đối phương, mi tâm Bạc Việt Minh nhíu chặt.

Anh đã hình thành thói quen buổi tối đều một mình ở đây uống rượu, hôm nay lại đột nhiên nhiều hơn một người, nhiều hơn một ánh mắt, cho dù là trong tình huống không thấy gì cũng khó tránh khỏi cảm thấy không được tự nhiên.

Có điều, chú Khải đã báo cáo với anh tình huống ở nhà họ Bùi…

Một cậu chủ nhỏ ngay cả bảo mẫu cũng có thể leo lên đầu lên cổ đánh đập , tính cách như vậy đoán chừng cũng chỉ có thể làm được công cụ liên hôn hai nhà, không làm được tai mắt cho Bạc Quan Thành.

Từ chuyện này, Bạc Việt Minh dứt khoát bày tỏ thái độ:

“Bùi Ý, chúng ta cũng chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, vì không thể từ chối được trưởng bối, nhưng tuyệt đối không thể đi đến bước có kết quả.”

Bạc Việt Minh không giống như những người khác suy nghĩ cho Bùi Ý “ngu ngốc” mà giảm tốc độ nói chuyện.

“Cậu muốn thì cứ ở lại chỗ này, ăn ở sẽ không phải lo lắng gì. Nếu cậu muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không giữ cậu.”