Chuyện đến nước này, mấy chuyện như đánh chửi cháu sau lưng, ông ta chỉ muốn phủi sạch quan hệ với mình.
“Kể cả như Trần Dung đang hãm hại bà, vậy bà ta bình thường đánh chửi Tiểu Ý, người làm thím như bà sao không thể phát hiện chút nào? Sao bà lại để cho tôi phụ lòng anh tôi như vậy?”
Đặng Tú Á chậm nửa nhịp cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, giận đến mức phát run:
“Được lắm! Bùi Như Chương! Ông đúng là giỏi làm bộ làm tịch thật đó!”
Bà ta bất chấp dáng vẻ nho nhã ngày xưa, tông cửa xông ra ngoài.
Náo nhiệt hết cảnh này đến cảnh khác.
Bùi lão gia tử biết rằng đã mất hết mặt mũi, nhưng không thể không vớt lại chút thể diện:
“Quản gia Cao, nhà ta quản không nghiêm, để ông chê cười rồi.”
“Bùi lão gia tử nói gì vậy? Chẳng qua tôi chỉ là đến giúp cậu chủ sắp lại hành lý thôi.”
Chú Khải khẽ mỉm cười.
Cái gì ông ấy cũng nhìn hiểu, nhưng cũng không phơi bày cái gì cả.
“Đứa cháu này của tôi sau này phải làm phiền cậu hai với quản gia Cao chăm sóc thật nhiều.”
Bùi lão gia tử tỏ ý nhìn về phía chú Khải, sau đó ánh mắt nhìn về phía Bùi Ý, cũng không giả vở nữa:
“Tiểu Ý, nếu nhớ nhà thì nói, lúc nào ông cũng có thể để chú con đến đón con về.”
Bùi Ý không nói gì nhiều, chẳng qua chỉ là giả bộ gật đầu một cái.
…
Mãi đến khi Bùi Như Chương đỡ Bùi lão gia tử “thân thế khó chịu” rời đi, Bùi Ý mới mượn cơ hội này trốn vào trong phòng vệ sinh.
Cậu nhìn hai mắt ngấn lệ chưa khô trong gương, thờ ơ dùng ngón tay lau nước mắt mình đi: “Không phải sĩ diện hão sao?”
Chờ coi đi.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Mấy trò bịp bợm của nhà họ Bùi này, sớm muộn gì cậu cũng xé nát từng tầng từng tầng một!
Lúc Bùi Ý đi theo chú Khải trở lại khuôn viên nhà họ Bạc, sắc trời đã hoàn toàn tối thẫm.
Bạc Việt Minh đang ngồi im lặng trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu về phía cửa.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, bên sáng bên tối, nhìn không rõ lắm.
“Cậu hai, tôi đưa cậu Bùi trở lại rồi.”
Chú Khải chủ động lên tiếng, ánh mắt quét qua căn phòng trống.
Từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bạc Việt Minh cũng không để người giúp việc đi theo bên người hầu hạ nữa.
Bạc Việt Minh uống một hớp nước ấm trong tay, cũng không nhiều lời nói:
“Chú đưa cậu ấy lên trước đi, đợi lát nữa đến tìm tôi nói chuyện sau.”
“Vâng!”
Chú Khải xoay người lại nhìn về Bùi Ý còn đang ngây người ở cửa, cho là cậu đang sợ hãi khẩn trương:
“Cậu chủ nhỏ, tôi đưa cậu lên phòng nhé?”
Bùi Ý hơi cúi đầu đáp một tiếng đồng ý, đi theo chú Khải lên cầu thang. Cậu giả vờ xa lạ chỗ không ngừng quan sát tất cả xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Bạc Việt Minh.
Có lẽ do không nhìn thấy nên cũng không cần thiết, phòng khách chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ tối yên lặng không một tiếng động bao phủ xung quanh Bạc Việt Minh, tạo thành một đường ranh giới trên dáng người anh tuấn của anh, đồng thời cũng khiến cho anh càng thêm một tia cô đơn lạnh lùng.
“Cậu chủ nhỏ, tình huống trong nhà họ Bạc và thân thế cậu hai có chút phức tạp.”
Chú Khải nói một câu, kéo suy nghĩ đang rời rạc của Bùi Ý trở lại.
Đáy mắt Bùi Ý toát lên vẻ mờ mịt không hiểu, nhưng trong lòng thì lại hiểu rõ mối quan hệ nhà họ Bạc như soi gương.