Trước khi ra khỏi cửa cậu bỏ miếng ngọc bội lên giường làm mồi nhử, chính là vì muốn để dụ con sói mắt trắng này vào tròng, kịch hay vừa mới bắt đầu, không thể chỉ có đoạn mở màn như thế này được.
Bùi Ý lanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay của Trần Dung, không đợi đối phương kịp phản ứng đã dùng sức đẩy ra: “Cút!”
Cạch!
Trần Dung không ổn định được trọng tâm, lập tức va vào chiếc bàn đọc sách đằng sau.
Đồ đạc ngổn ngang trên bàn rơi xuống đất, liên tiếp phát ra những tiếng vang không ngừng.
Trần Dung chật vật ngồi bệt dưới đất, bả vai bà ta đập trung vào góc bàn sắc nhọn, trong nháy mắt khiến cho bà ta đau đến mức mặt mũi trở nên vặn vẹo: “Ai da, ai da.”
Bùi Ý không rảnh để ý đến bà ta, dùng sức đập nát một chiếc bình hoa thủy tinh trong phòng, tạo ra tiếng động lớn hơn.
Làm xong những chuyện này, Bùi Ý đưa mắt nhìn xuống ống tay áo dài của mình, thu sát khí quanh người lại, lẳng lặng chờ đợi những người khác xuất hiện.
Đúng như dự đoán, rất nhanh dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân.
Bùi lão gia tử đi trước nhất nhìn căn phòng bừa bãi khắp nơi, ánh mắt có chút không vui:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Dung nhìn người đứng kín ngoài cửa, lập tức đỡ cánh tay trái mình giả bộ đau khổ. Có điều bà ta chưa kịp kêu đau, bỗng một tiếng khóc bất ngờ không kịp đề phòng đã truyền đến lỗ tai bà ta.
“Ông nội, ngọc bội, ngọc bội mất rồi.”
“...”
Mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía giọng nói nức nở này.
Giờ phút này, hốc mắt Bùi Ý đỏ ửng, từng giọt từng giọt nước mắt lớn bởi vì động tác cúi đầu đột ngột không ngừng rơi xuống. Quanh gò má và chóp mũi của cậu đều là một màu đỏ ửng, bộ dạng đáng thương nhìn qua có vẻ là cực kì oan ức, nhất định vừa bị người khác bắt nạt.
Trần Dung kinh ngạc nhìn về phía Bùi Ý “lật mặt” nhanh như vậy, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng người trước mặt với người trong quá khứ là một.
Hai vợ chồng Bùi thị đi lên cùng nhau há hốc miệng nhìn nhau, có chút bất ngờ…
Ngày thường bọn họ thường nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc hay nổi điên của Bùi Ý, kể cả tiếng khóc gào cũng chỉ coi như tiếng ồn, khiến người khác thấy phiền.
Giờ phút này đối phương lại khác hoàn toàn so với bình thường, không ồn ào không giãy dụa, chỉ nhỏ giọng khóc kể một hai câu cũng đủ để khiến cho người khác nghe mà mềm lòng.
Chú Khải đứng ở sau lưng Bùi lão gia tử thấy vậy, không nhịn được mà nói thay cho Bùi Ý:
“Cậu chủ nhỏ, ngọc bội gì mất rồi?”
Bùi Ý dè dặt đến gần Bùi lão gia tử, sờ lên phần cổ trống trơn, nhỏ giọng khóc sụt sùi:
“Ông nội cho, cái ngọc bội, ông nội, bà ấy, cầm lấy, giấu đi, con muốn có ngọc bội.”
Tiếng nói khó khăn còn mang theo một tia vội vàng, nghe qua giống như đang rất cố gắng trình bày mọi chuyện với mọi người.
Vẻ mặt Bùi lão gia tử khẽ biến, vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.
Mặc dù không thích Bùi Ý ngu ngốc này, nhưng dù sao cũng là cháu trai ruột của mình. Năm cậu mười tám tuổi, ông ta đã để quản gia lấy một khối bạch ngọc trong nhà kho để làm thành ngọc bội tặng cho cậu coi như quà sinh nhật.
Bùi Ý vẫn luôn đeo ngọc bội trên cổ, chưa bao giờ tháo xuống.
Bùi lão gia tử nhìn Bùi Ý vừa đáng thương vừa sốt ruột trước mắt, trong thoáng chốc nhớ lại khi đối phương còn bé, thường xuyên chạy nhảy quanh chân gọi mình là ông nội, sau khi nhận được quà tặng gì cũng đều cực kì giữ gìn.