Bạc Việt Minh ung dung nhấc tách cà phê đưa lên miệng, như có như không liếc về phía hai người: “Anh họ nói đùa rồi, một người mắt mù như tôi thì làm quen như thế nào? Bây giờ đến cả bản thân mình tôi còn không tự chăm sóc được, làm phiền người lớn trong nhà nhọc lòng quan tâm như vậy.”
“Là anh lỡ miệng nói sai rồi.”
Bạc Quan Thành nói mấy lời khách sáo không mặn không nhạt, còn nói thêm mấy lời an ủi: ‘Việt Minh, lúc này vẫn chưa đến ba tháng, bác sĩ nói đôi mắt của em vẫn còn hi vọng, em cũng không thể ủ rũ mãi như vậy được.”
Bạc Việt Minh hơi cụp mắt, đặt tách cà phê xuống, ánh mắt tối đi: “Nghe nói cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi đầu óc không được tỉnh táo, nếu cậu ấy không muốn kết hôn với tôi, chẳng lẽ người nhà hai bên còn muốn ép hôn sao?”
Người giúp việc xung quanh cũng bắt đầu len lén đưa mắt nhìn qua bên này.
Đối mặt với cuộc chiến ngầm của hai anh em họ này, Bùi Ý hiểu rõ hơn ai hết.
Bạc Quan Thành nhìn bề ngoài lịch sự nhã nhặn, thực tế câu nào ra khỏi miệng cũng đều có ác ý riêng. Nhìn lại Bạc Việt Minh, mặc dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể ngồi đối đáp bình tĩnh như thường.
Ai cao ai thấp, chênh lệch này nhìn cái là biết ngay.
“Việt Minh, từ trước đến giờ em vẫn luôn rất thông minh. Chuyện liên hôn này không liên quan đến việc có thích hay không, mọi người đều được lợi mới là tốt nhất.” Bạc Quan Thành đắc ý xoay xoay đồng hồ đeo tay, giọng nói châm chọc: “Hơn nữa, sao em biết cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi lại không thích em chứ?”
Bạc Quan Thành vừa nói vừa như nhớ ra chuyện gì, xoay người đến gần Bùi Ý, hỏi: “Cậu chủ nhỏ, người trước mắt này chính là đối tượng kết hôn của cậu. Sau này cậu phải dọn tới nhà họ Bạc sống chung với cậu ấy, cậu cảm thấy thế nào? Có thích không?”
Anh ta từng âm thầm hỏi thăm được, cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi này sau khi biết chuyện kết hôn đã nổi điên làm loạn một chân, khóc lóc không muốn rời khỏi nhà họ Bùi, không muốn kết hôn với cậu hai nhà họ Bạc.”
Trước mắt dù có muốn hay không, chuyện liên hôn giữa hai nhà đã là ván đã đóng thuyền rồi.
Bạc Quan Thành chỉ muốn tên ngốc Bùi Ý này bị chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nổi điên một trận ngay trước mắt mọi người, khiến cho tất cả người giúp việc trên dưới nhà họ Bạc đều biết…
Cậu hai nhà họ Bạc bây giờ, đến cả một kẻ ngốc cũng chê!
Bạc Quan Thành cố ý dẫn dắt: “Cậu Bùi, đừng sợ. Cậu nhìn kỹ xem, có thích người em họ này của tôi không nào?”
“...”
Bạc Việt Minh đương nhiên hiểu rõ ác ý của anh ta, trong con ngươi u tối mơ hồ nhìn thấy tia ác độc.
Bùi Ý đương nhiên biết trong hồ lô của Bạc Việt Minh đang bán thuốc gì, cậu nhìn về Bạc Việt Minh cực kì đẹp trai trước mặt, âm thầm khẳng định suy nghĩ trong lòng…
*Trong hồ lô bán thuốc gì: Ý chỉ những ẩn ý mưu tính trong việc làm của một người
Trước khi tới nhà họ Bạc, kế hoạch của Bùi Ý là muốn thuận theo cuộc liên hôn này. Ở nhà họ Bạc, trước mắt đã đến bước này, cậu cảm thấy mình không nên tiếp tục “đóng vai người câm điếc không biết gì”, là nên “thích điên thì điên”.
Kẻ ngốc thì nên biểu hiện mình ngốc như thế nào?
Không thích thì hung dữ đẩy ra, thích thì vui sướиɠ nắm tay.
Sau khi quyết định xong chủ ý của mình, Bùi Ý đột nhiên dùng hết sức để đẩy Bạc Quan Thành ra, còn tặng cho anh ta một câu chê bai mà cách xa mười mét cũng nghe thấy được: “Đi ra! Mặt anh quá xấu, tôi không thích anh!”
“...”