Trong căn phòng nhỏ được sắp xếp đơn giản, Bùi Ý đang im lặng nhìn chằm chằm mình trong gương.
Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến một tiếng gào thét không thể kiềm chế được:
“Cậu chủ nhỏ, cậu lại lằng nhà lằng nhằng làm cái gì đó? Ông Bùi đã thu dọn xong xuôi đang ở cửa chờ cậu đó! Nếu như để lỡ chính sự, ai cũng không cứu được cậu đâu đó!”
Bùi ý đang chìm trong im lặng, cuối cùng cũng có một tia động tĩnh.
Cậu duỗi cánh tay mảnh khảnh của mình ra, trong nháy mắt giật mặt dây chuyền ngọc bội đang đeo trên cổ xuống, xoay người tiện tay vứt nó lên giường, lúc này mới đi về phía cửa.
Vừa mới đi gần đến cửa phòng, cánh cửa không khóa bị người khác thô bạo đẩy từ bên ngoài vào, suýt chút nữa đυ.ng vào đầu Bùi Ý.
Bảo mẫu trung niên đứng ngoài cửa hiển nhiên cũng thấy hành động mình nguy hiểm như thế nào, nhưng trên mặt bà ta không có chút áy náy, hơn nữa còn lớn giọng:
“Yo, cuối cùng cũng chịu chui ra rồi sao?”
“Tôi nói cậu có thể kết hôn với nhà họ Bạc, đúng là vận may cứt chó mà. Một thằng ngu còn muốn chạy khỏi chuyện này chắc? Đúng là lạ đời, tôi nói này…”
Bùi Ý nhìn gương mặt cao cao tại thượng của bảo mẫu, đôi mắt nhỏ dài khẽ híp lại, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng khiến người khác rùng mình.
Bảo mẫu quên mất cả mấy lời chửi mắng đã ra đến miệng, ngẩng đầu nhìn cậu, lập tức run rẩy.
Bùi Ý lười bố thí cho bà ta một ánh mắt, bước nhanh ra ngoài.
Bảo mẫu nhìn chằm chằm Bùi Ý đang đi về phía trước, hơi nghi ngờ hít một hơi thật sâu…
Chẳng lẽ tên ngu này đổi tính đổi nết rồi sao?
Vừa rồi ánh mắt kia có chút nào giống như ngày xưa đâu, nhìn dọa người như vậy.
Có điều, bà ta nhìn áo tay dài trên người Bùi Ý, kinh ngạc trong lòng bỗng đổi thành châm biếm:
“Có thể thay đổi được cái gì cơ chứ? Trời nóng nực còn mặc loại quần áo này, đúng là một thằng ngu!”
Nói xong, bà ta lén la lén lút bước vào trong phòng ngủ.
…
Bùi Ý vừa bước ra khỏi biệt thự, một chiếc xe màu đen đã đậu sẵn ở trước của.
Cửa kính xe phía sau hạ xuống, để lộ một người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh. Đối phương nhìn Bùi Ý đang lững thững đi tới, hai mắt nhíu lại ngập tràn bất mãn:
“Mày còn ngớ ra đó làm gì nữa? Mau lên xe đi.”
Trong lòng Bùi Ý cười nhạt, chậm rãi mở cánh cửa xe sau ra, ngồi xuống.
Xe nhanh chóng nổ máy.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo Bùi Ý:
“Đợi lát nữa đến nhà họ Bạc, mày phải ngoan ngoãn đi bên cạnh người tao. Cuộc hôn nhân này đối với mày hay nhà chúng ta đều không có chỗ xấu nào đâu!”
“Nếu mày dám làm mấy chuyện điên rồ ngốc nghếch làm mất mặt mũi nhà họ Bùi, tao với ông nội mày nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Bùi Ý giả vờ mình không nghe thấy gì, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạng lạnh nhạt của cậu, tức giận không thôi:
“Cả đầu mày đều là bã đậu với mấy thứ ngu xuẩn, có nói với mày mày cũng không hiểu.”
“...”
Trong mắt Bùi Ý lóe lên một tia buồn cười, nhưng chỉ trong chốc lát lập tức tiêu tán.
Không hiểu?
Một người vừa đọc xong đã xuyên vào trong bộ truyện như cậu, còn hiểu tất cả mọi chuyện hơn bất cứ ai.
Đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ máu chó tên là “Tình yêu hào môn sai lầm”, kể về nhân vật chính là cậu chủ nhà họ Bùi, sau khi bị thay đổi thân thế, vẫn dựa vào thực lực cá nhân mình được một đám công tử nhà giàu coi trọng và theo đuổi, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh người mình yêu, sống hạnh phúc vui vẻ cả một đời.