Ra khỏi đại sảnh Ý Thanh Điện, nô tài bên cạnh Thái Tử Hạ Tử Sâm lập tức đưa hắn chiếc khăn tay.
Hứa Quyết Minh đã đi rồi, đi phía trước phụ ngôn: "Thái Tử điện hạ mời ta tới xem vở kịch này, hạ màn sợ là còn sớm, sắc trời đã tối, thảo dân cáo lui."
Hạ Tử Sâm sắc mặt như thường, chỉ dùng lực lau tay chạm qua Hạ Thiên Tiếu.
Bọn thái giám thức thời cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Một lát sau, khăn rơi xuống, Hạ Tử Sâm không nhịn được, dùng chân hung hăng di chiếc khăn tay.
"Đi." Hắn trầm giọng nói.
Mấy nô tài liền cúi đầu, kinh hồn táng đảm mà theo hắn hồi cung.
Cùng lúc đó, Hạ Thiên Tiếu tự mình đích thân tiễn đức Phật đi, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có không gian riêng, thần kinh căng thẳng của Hạ Thiên Tiếu mới có thể hoạt động, hắn sắp xếp cốt truyện tiếp theo sẽ diễn ra trong cuốn sách.
Lúc trước hắn có hoàng đế thiên vị, những người khác dù không thích hắn cũng phải làm bộ như có quan hệ tốt với hắn.
Cho nên hoàng đế sủng ái chính là bảo hộ của hắn, trong khoảng thời gian ngắn vô địch.
Nhưng nếu hắn mất đi bảo hộ, Thái Tử sẽ liền hiện nguyên hình, những người đó cũng sẽ không tiếp tục chịu đựng hắn.
Theo dòng suy nghĩ này, hắn cùng hoàng đế chỉ cần giữ tốt mối quan hệ tốt là đủ, nhưng còn có một tầng tai hoạ ngầm khác —— hắn căn bản không phải con ruột của hoàng đế.
Hiện tại để mà nói hoặc là chuyện hắn không phải con ruột của hoàng đế vĩnh viễn không bị lộ, hoặc là về sau hắn bị bại lộ phải nắm chắc được đường lui tốt.
Bằng không chờ hắn chính là GO DIE.
Tuy nói là xuyên đến thế giới trong sách, chỉ là hắn còn không biết, nếu ở thế giới này chết, hắn có thật sự sẽ chết hay không.
Bất quá hắn đến bây giờ cũng không nghe thấy âm thanh hệ thống nào cho đến bây giờ.
Rất có khả năng, này không phải đi làm nhiệm vụ, hắn chính là xuyên vào truyện.
Nói như vậy, đối mặt với nhiều ẩn số càng nhiều, hắn biết ít hướng dẫn hơn, duy nhất chỗ tốt chính là, hắn biết cốt truyện quyển sách này là cái gì.
Vì không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chết ở thế giới này nên hắn chỉ có thể tận lực tránh đi.
Nếu chuẩn bị tốt hết mọi thứ, có lẽ có thể sẽ có một đường sinh cơ cho hắn.
Điều đầu tiên bây giờ phải làm là tìm hoàng đế để khôi phục lại hình tượng của bản thân mình đã.
Hạ Thiên Tiếu thở dài: "Viên Tiểu Viên, khi tao xuyên vào quyển sách này tao không khỏi cảm thấy việc mày mỗi ngày thì thầm vào tai tao là có liên quan."
Viên Viên ở bên cạnh nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Hắn nghe không hiểu.
Đối mặt với ánh mắt trong sáng ngây thơ vô số tội của hắn, Hạ Thiên Tiếu bất đắc dĩ cười.
Hắn xuyên qua đây thời gian quá ngắn, còn chưa nhìn kịp bộ dáng của chính mình.
Nhưng sau khi cười xong, liền thấy Viên Tiểu Viên kinh hãi cúi đầu, lỗ tai còn có chút ửng đỏ.
Hạ Thiên Tiếu nhớ tới miêu tả về nguyên chủ trong nguyên tác đã tốn khá nhiều mực, mấy người mới bắt đầu đọc cũng hầu như cho rằng hắn là nhân vật thụ chính.
Đáng tiếc hắn không phải nhân vật thụ chính, mà tất cả người xung quanh cùng chưa từng bị vẻ đẹp của hắn làm cho rung động.
Thậm chí còn muốn đưa hắn vào chỗ chết, đùng là thù lớn mà.
Hạ Thiên Tiếu di chuyển cơ thể đứng trước một tấm gương đồng.
Trong gương là một khuôn mặt giống y như đúc khuôn mặt thật của hắn ở hiện đại, khác biệt ở chỗ có lẽ là do tính cách của hắn, thân thể này có vẻ gầy yếu hơn một ít, ngũ quan thanh tú càng thêm nữ tính, có cảm giác ngõ nghịch.
Xem cái thân thể này, nếu Hạ Thiên Tiếu nỗ lực luyện ra cơ bụng, hẳn là cũng là sáu múi, sáu múi về một.
Hắn rốt cuộc cảm giác được nỗi bi thương khi xuyên thư.
Hắn chính là phải ăn ba tháng protein mới làm được cơ bụng rõ rệt như vậy, tuy rằng bị bạn cùng phòng cười nhạo giống King Kong Barbie*, nhưng tốt xấu cũng bỏ thêm hai chữ King Kong vào!
* Ý là chê mặt nữ tính thân hình king kong =))))
Viên Viên thấy vẻ mặt hắn bi thống, thận trọng nói: "Điện hạ, nếu ngài muốn đánh muốn phạt, Tiểu Viên đều nhận, ngài đừng tự tức giận làm hỏng thân thể."
Hạ Thiên Tiếu xoay người, đối với hắn ngoắc ngón tay.
Trong nguyên tác Viên Viên cũng không phải là người xấu, hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ nguyên chủ, nếu không phải bị oan uổng, có thể viễn viễn luôn ở bên cạnh hầu hạ nguyên chủ.
Hạ Thiên Tiếu muốn phạm sai lầm giống nguyên chủ, hắn muốn giữ lại Viên Viên.
Không chỉ Viên Viên, nếu hắn nhớ không lầm còn có một tên thái giám đang bị nhốt ở Hình Bộ Hình Sự, chính là nhân chứng chủ chốt buổi sáng phát hiện ra hàn thực tán, hắn phải nắm chắc thời cơ, bởi vì người này ở Hình Bộ chưa được mấy ngày liền đi về trời, rõ ràng có người ở diệt khẩu.
Viên Viên nghi ngờ mà tiến lại gần hắn.
Hạ Thiên Tiếu vỗ vỗ đầu hắn, cười tủm tỉm nói: "Đi, dẫn ta đi tìm phụ hoàng!"
Hắn muốn xác nhận trước thái độ của hoàng đế đối với hắn.
Nguyên chủ được sủng ái, nhưng lúc này hắn đến Thừa Khánh cung, thái giám bên cạnh hoàng thượng cũng không cho gọi hắn vào.
Cái này làm cho trái tim Hạ Thiên Tiếu trầm xuống.
Hắn ở ngoài điện quỳ một nén nhang, Hoàng Thượng mới cho gọi hắn yết kiến.
Trong cung điện, khói thuốc nghi ngút, một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng ngồi trên long ỷ, đứng trước mặt ông ta là Thái Tử Hạ Tử Sâm trên mình cũng mặc một màu vàng mãng bào.
Không chỉ có Thái Tử, còn có một người quỳ ở giữa sảnh, đang khóc lóc gạt lệ.
"Vi thần bị oan!"
Hạ Thiên Tiếu vừa cười vừa run.
Nghe một đại nam nhân phát ra âm thanh rêи ɾỉ như này, thật là làm cho hắn nổi da gà.
Khi đi đến trước mặt hoàng đế, Hạ Thiên Tiếu cúi đầu xuống, biểu tình nghiêm túc.
Hoàng Thượng tay cầm tấu chương, lúc hắn tiến vào chỉ liếc hắn nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, nhưng mà ở thời điểm ông ta liếc mắt một cái, Hạ Thiên Tiếu liền có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt ông ta, không phải là vô ích.
Thái Tử nói: "*Yến tướng quân dù sao cũng vì chiến sự, hắn đi xa, có điều không nghe quân mệnh nhưng hắn vẫn đánh thắng trận trở về, vừa vào kinh liền phải lãnh phạt chỉ sợ các tướng sĩ sẽ thất vọng buồn lòng."
*Cho ai không biết thì bạn Yến tướng quân này là công nhé =))))
Người đang quỳ liền hô to: "Thái Tử điện hạ, thần chính là được Hoàng Thượng khâm điểm làm quân sư, nhưng tên Yến Quy...... Yến tướng quân, không những không nghe khuyên bảo, ngược lại còn đem thần trói lại, thuộc hạ của hắn còn quá quắt hơn, còn đối xử với thần tay đấm chân đá, nhìn một vết thương trên mặt của thần là rõ, Hoàng Thượng, người cần phải làm chủ cho vi thần!"
Hạ Thiên Tiếu cúi đầu xuống, trên mép còn cố gắng nhịn cười.
Hắn vừa vào cửa đã chú ý tới, người này trên mặt đủ loại màu sắc, như là làm đổ đĩa gia vị, khi hắn kêu lên, đĩa gia vị liền dung hợp ở cùng nhau, thật là làm cho người khác buồn cười.
Cái này người tên Yến tướng quân này, hắn có chút ấn tượng.
Hắn tên là Yến Quy, ở trong sách là nhân vật siêu cấp mờ nhạt, trên cơ bản không xuất hiện mấy lần, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, đều là ở một cái bước ngoặt quan trọng trong sách.
Ví dụ, khi Hạ Thiên Tiếu bại lộ chuyện không phải con ruột của hoàng đế, khi con tin về nước, và khi Thái Tử cuối cùng cũng đăng cơ.
Đương nhiên, khi đó Hạ Thiên Tiếu đã chết thẳng cẳng.
Nhưng có một chuyện.
Trong nguyên tác, Yến Quy là người duy nhất nguyên chủ không thích, nguyên chủ luôn cảm thấy hắn quá hung dữ, không muốn tới gần hắn, hai người ở trong sách cũng cơ bản không có tiếp xúc gì, giai đoạn đầu khi tất cả mọi người đều "Sủng ái" nguyên chủ, Yến Quy giống như một dòng nước trong, có vẻ lạc lõng.
Nhưng khi nguyên chủ lâm vào tuyệt cảnh, cũng là hắn mơ hồ nhắc nhở quá nguyên chủ, để nguyên chủ bỏ chạy.
Thái Tử thấy Tề đại nhân một phen nước mũi một phen nước mắt, trực tiếp cười khẽ ra tiếng, nhưng phần lớn đều là châm chọc, ở trước mặt hoàng thượng, hiển nhiên đang cố gắng kiềm chế hơn.
Tuy nói hắn đối xứ với Hạ Thiên Tiếu đều là dối trá, nhưng hắn ta luôn rõ ràng về những vấn đề chính trị lớn, so với Hoàng Thượng thụ đoạn của hắn ta càng tàn nhẫn vô tình hơn.
Hoàng Thượng đem tấu chương đặt lên bàn.
"Được rồi, trẫm sẽ tự quyết định," hắn nhíu mày, "Về chuyện của Yến Quy, chúng ta sẽ bàn bạc lại sau, ngươi có hể ra về được rồi."
Thấy Hoàng Thượng đã không còn kiên nhẫn, người nọ cũng không dám nán lại, vội vàng đứng dậy cáo lui.
"Yến Quy này thực sự khiến trẫm đau đầu, trước tiên không ban thưởng cho hắn ta, đỡ phải cái gì cũng ở trước mặt trẫm phát hoảng, cũng là cho Yến Quy một bài học," Hoàng Thượng lắc đầu, lại cầm lấy tấu chương, nhàn nhạt quét mắt qua Hạ Thiên Tiếu một cái, "Chuyện gì yết kiến? Trẫm đang vô cùng bận, ngươi cũng đừng đem chuyện khiến trẫm đau đầu ra nói."
Hạ Thiên Tiếu mỉm cười một cái.
Thái Tử nheo mắt nhìn hắn.
Hạ Thiên Tiếu đứng ở tại chỗ, trầm mặc một lát, một lát sau bỗng nhiên quỳ xuống, "Phụ hoàng, gần đây nhi thần ở chỗ nô tài phát hiện cấm dược, hoài nghi có người tư tàng cấm dược, thỉnh cầu tra rõ."
Hoàng Thượng dừng một chút, "Đứng dậy."
Cái gì cấm dược, bọn họ đều biết rõ trong lòng, Hoàng Thượng cũng không nói ra.
Hạ Thiên Tiếu nói lời này cũng tương đối vip pro.
Hắn không nói chính mình bị vu hãm, cũng không vội tự mình thanh minh, lại trực tiếp thỉnh cầu tra rõ, đã nói lên hắn căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng, ngược lại có cái nhìn đại cục.
Trọng tâm lập tức liền từ hắn trộm hút hàn thực tán, biến thành hoàng cung có người tư tàng cấm dược.
Việc này có thể lớn hoặc nhỏ, bình thường là dân không cử quan không truy xét, nhưng mà một khi truy cứu lên, ai đều cũng đều trốn không thoát, bắt lấy là có thể kết tội.
Hạ Tử Sâm suýt chú nữa không giấu nổi kinh ngạc trong mắt.
Phải biết rằng, Hạ Thiên Tiếu do dự không quyết đoán cùng thiện lương, ở trong trốn ngươi lừa ta gạt trong cung, bao gồm ở trên triều đình, đều là loại biểu hiện vô dụng.
Một cái người bất tài, đột nhiên thông minh lên, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý.
Bọn họ thấy Hạ Thiên Tiếu rũ mắt đứng, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng dường như đã có thay đổi, liền giống như một mảnh đất cằn cỗi, bỗng nhiên bị được rải lên hạt giống, sinh mệnh từ từ tuôn trào ra, dù như thế nào đã không còn là một vật trống rỗng.
Hạ Tử Sâm bỗng nhiên phát hiện, đầu gỗ mỹ nhân sau khi có linh hồn, xác thật làm người không thể dời đi tầm mắt.
Chỉ là vẫn khiến cho người khác chán ghét như ngày nào.
Hoàng Thượng rốt cuộc cũng chịu nâng mắt lên nhìn hắn.
Hắn ta xoa xoa mi tâm, "Hừ, nói được dễ nghe, nhưng những gì trẫm nghe được lại là phiên bản khác, ngươi có thể nói rõ cho trẫm nghe không?"
Hạ Thiên Tiếu sửng sốt, cúi người trên mặt đất sắp xếp lại lời nói của mình, "Nhi thần......"
Cốt truyện này phát triển không đúng lắm.
Lúc này Hoàng Thượng nên hết sức sủng ái hắn mới đúng, không nên làm hắn khó xử.
Bất quá ngẫm lại, một người có thể làm được hoàng đế, tâm tư nhất định không như người thường, cho dù đối với nhi tử sủng ái cũng không thể quá dễ dàng dung túng.
Hắn xác thật là được sủng ái, nhưng trong nguyên tác vẫn mô tả rằng hoàng đế đã giảm bớt sự sủng ái của hắn vì sự cố này.
Hắn chủ động nói ra, và đã đúng.
"Không dám nói? Sợ trẫm trách phạt?" Hoàng Thượng đặt tấu chương xuống, vỗ xuống bàn một cái, "Hạ Thiên Tiếu! Cánh ngươi cứng rồi! To gan lớn mật!"
Hạ Thiên Tiếu vùi đầu càng thấp, nghẹn ngào nói: "Nhi thần không có......"
Nhưng không biết vì sao, xem ra hoàng đế thật sự giận hắn, một bên Thái Tử lại mặt vô biểu tình, ánh mắt lạnh lùng.
Hoàng Thượng đem tấu chương nhặt lên, "Ngươi nói có người tư tàng cấm dược, có người oan uổng ngươi, vậy trẫm cho ngươi ba ngày, ai oan uổng ngươi, đem người nọ mang đến trước mặt trẫm."
Hạ Thiên Tiếu ngẩng đầu, "Ba ngày?"
Ba ngày cũng được, chuyện này nhất định phải xử lí càng sớm càng tốt.
"Ngại thời gian nhiều?" Hoàng Thượng hỏi, "Vậy thì hai ngày."
Hạ Thiên Tiếu: "......" Này không phải ý của hắn.
Nguyên tác không miêu tả hoàng đế nhiều lắm, hoá ra hoàng đế đi theo con đường này.
"Được rồi," Hoàng Thượng nói, "Thời gian bảy ngày, nếu là tra không ra, trẫm liền theo luật pháp xử trí ngươi, tội liên đới Ý Thanh Điện!"
Quả nhiên không hổ là cha con, rất hiểu biết nguyên chủ sợ hãi cái gì.
Chuyện nguyên chủ sợ nhất chính là làm cho người bên cạnh mình bị liên luỵ.
Hạ Thiên Tiếu cùng Thái Tử cùng nhau khom người cáo lui.
Khi sắp muốn đi ra ngoài, Hoàng Thượng bỗng nhiên gọi Hạ Thiên Tiếu lại: "Lão lục, đêm nay tới tẩm cung của phụ hoàng ăn cơm đi, trước đó vài ngày Hứa gia cho trẫm thứ tốt, cùng trẫm nhìn xem."
Mới ban nãy Hạ Thiên Tiếu còn khó hiểu cho rằng trong sách nói nguyên chủ được sủng ái cuối cùng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cái này lại là một cú plot twist à nha.
Nghe cái ngữ khí này, rất giống cha đang chơi đùa cùng con, còn có chú thân thiết cùng dè dặt.
Trước mặt Hạ Thiên Hạ Tử Sâm chuẩn bị rời đi.
Bước chân của Hạ Tử Sâm khựng lại, Hạ Thiên Tiếu nhớ tới trong nguyên tác Thái Tử đối với hắn ghen ghét đố kị, buột miệng thốt ra: "Hoàng huynh cũng cùng đi......"
Hạ Tử Sâm bỗng nhiên quay đầu lại, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, khi hắn nhìn vế phía hoàng đế, lại có một chút mong đợi.
(Hem hiểu sao mị cũng thấy thương anh Thái Tử này lắm)
"Hoàng huynh ngươi bận rộn hơn, ngươi tự lo liệu đi." Hoàng Thượng thuận miệng nói.
Hạ Tử Sâm cười cười: "Đúng vậy lục đệ, ta rất bận."
Khi hắn nói lời này, tư thế thong dong, nhìn không ra một chút ít khác thường.
Nhưng Hạ Thiên Tiếu chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Hừ, không được hoàng thượng sủng ái cũng không phải lỗi hắn, sao lại tức giận lên người hắn làm gì.
****************************
Lời của editor:
Dịch không mượt lắm về sau sẽ cố gắng phát huy, nhân tiện mọi người biết mua raw trên web trung kiểu gì không ạ?
Tiến độ thì sẽ cố ngày 1 chương hehe