Anh há miệng, lè lưỡi liếʍ vào phần da thịt mềm mại của cô, đầu lưỡi liếʍ liếʍ, quét qua chỗ mẫn cảm của cô.
Cô thoải mái kêu lên, ưm a a phát ra âm tiết thở dốc kiều.
Dòng nước ướt liên tục chảy ra, lưỡi anh lại tiếp tục khuấy động khiến cô chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.
Nước nhiều đến nỗi làm ướt cằm anh.
Nước của cô rất nhiều, chính cô cũng không biết làm sao phía dưới có thể ướt thành bộ dạng này.
Khăn trải giường đã ướt sũng.
Nhiều nước hơn sẽ hiệu quả hơn chất bôi trơn.
Chất bôi trơn chỉ làm ẩm chỗ vừa bôi, nhưng bây giờ cô ẩm ướt, là nơi nước chảy ra bên trong tiểu huyệt, lúc nào cũng ẩm ướt và nước cứ chảy ra liên tục.
Vừa ướt vừa dính, tiểu huyệt của cô bị liếʍ đến mềm nhũn, chân cô không còn sức lực nữa.
Thẩm Canh Lễ tăng tốc độ liếʍ, phát ra âm thanh, trong gian phòng yên tĩnh có thể nghe được thanh âm liếʍ liếʍ của anh.
Trần Độc Độc đã không còn thở nổi, tay nắm lấy ga giường, mặt đỏ bừng.
Rõ ràng cô đã uống rượu say, nhưng bây giờ dường như có chút tỉnh táo, nhưng lại giống như say rượu, cả người phiêu diêu nhẹ nhàng.
Cô nhận ra điều đó sau đó.
Không phải chứ, Thẩm Canh Lễ lợi hại như vậy à???
Không, trước đây anh nào có biết?
Bây giờ liếʍ cô sắp lên trời rồi.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy một cảm giác kɧoáı ©ảʍ không thể chịu nổi sắp bùng phát nên cô dùng chân đá vào Thẩm Canh lễ.
Khóc cầu xin tha thứ: “Cậu chủ, tôi muốn đi tiểu...Anh buông tôi ra.”
Thẩm Canh Lễ nghe như vậy hơi sửng sốt, rời khỏi tiểu huyệt của cô.
Anh vừa mới rời đi, một giây sau, Trần Độc Độc phun nước.
Một dòng nước nhỏ bắn ra, làm ướt cánh tay của anh.
Hai người đều ngây ngẩn cả người.
Trần Độc Độc phản ứng lại, càng khóc lớn hơn, lấy gối che mặt.
“Tôi không còn là người nữa. Để tôi chết đi.”
Quá mất mặt, quá mất mặt, cô hoàn toàn không kiềm chế được mà phun nước, cô tưởng mình đi tè.
Thẩm Canh Lễ: “…”
Thẩm Canh Lễ nhìn tiểu huyệt của cô ướŧ áŧ chảy nước ra ngoài, anh nhìn cánh tay, đều là mùi dâʍ đãиɠ của cô.
Tấm ga trải giường dưới mông Trần Độc Độc ướt một mảng như được giặt.
Thẩm Canh Lễ thừa dịp cô khóc, cởϊ qυầи lót của mình ra, thứ kia nhảy ra.
Cứng, thô và dài.
Thấy Trần Độc Độc khóc, anh động thủ, chơi đùa dươиɠ ѵậŧ vài cái.
Trần Độc Nhất vùi mặt vào gối, không muốn gặp ai nữa.
Sau đó anh hướng về phía tiểu huyệt của cô, cắm vào.
Trải nghiệm trước đây của Trần Độc Độc không tốt, điều này khiến cô lần nào cũng lạnh lạnh nhạt, sợ hãi, đau đớn.
Bây giờ cô không nhìn thấy, tốt nhất là trực tiếp cắm vào.