Sau Khi Chia Tay, Bạn Trai Cũ Biến Thành Người Góp Gạo Thổi Cơm Chung

Chương 11.1: Khi một người phụ nữ giàu có hóa ra là cảm giác này

Ban đầu, câu lạc bộ quần vợt muốn có Thẩm Canh Lễ, nhưng nghe Thẩm Canh Lễ nói như vậy, chỉ có thể phá lệ chiêu mộ cả Trần Độc Độc.

Không còn cách nào khác, Thẩm Canh Lễ quá ưu tú.

Với sơ yếu lý lịch này của anh, anh vào câu lạc bộ quần vợt là may mắn của câu lạc bộ quần vợt.

Sợ anh không đến nên phải mua một tặng một, cũng tuyển Trần Độc Độc vào.

Trần Độc Độc nộp đơn vài phút trước bây giờ cô nhận được tin tức mình có thể vào.

Đi thẳng vào.

Cô rất vui, đi đến siêu thị của trường để mua nước.

Thấy Thẩm Canh Lễ cũng tiến vào.

Anh cũng mua nước uống, nghĩ đến cánh đánh quần vợt của mình đều là do Thẩm Canh Lễ dạy, không có anh, cô còn không biết chơi.

Trần Độc Độc hào phóng đi tới, nói với anh: “Tôi mời anh uống nước, dưới 10 tệ, tùy anh chọn.”

Tay Thẩm Canh Lễ đặt tay lên Evian*, Trần Độc Độc trầm mặc.

* Evian: là một thương hiệu nước suối khoáng thiên nhiên đóng chai ngay tại nguồn khai thác, sang trọng và đắt tiền. Nhiều ngôi sao nổi tiếng trên thế giới yêu thích loại nước này.

Thẩm Canh Lễ cũng trầm mặc, sau đó đi xuống, muốn đổi sang Nông Phu Sơn Tuyền*.

* một sản phẩm khá quen thuộc với người dân Trung Quốc

Trần Độc Độc nói: “Với 2000 đồng chi phí sinh hoạt đó của anh, anh có thể tiết kiệm được một ít tiền. Tôi có tiền hơn anh, tôi mời anh uống Evian, lấy cái này đi. ”

“......Được.”

Trần Độc Độc đột nhiên hiểu được cảm giác người phụ nữ giàu có bao nuôi chó con là cảm giác gì, tiêu tiền cho một người đàn ông đúng là có chút sảng khoái.

Chỉ là, 15 nhân dân tệ một chai Evian thực sự rất đắt.

Nhưng Thẩm Canh Lễ uống thứ này vì đây là sản phẩm đắt nhất trong siêu thị chứ không phải vì đây là sản phẩm đắt nhất đối với anh.

Trần Độc Độc tự mình chọn một chai Băng Lộ.

Huhuhu, cô không phải là một phụ nữ giàu có, mua Evian cho một chàng trai xinh đẹp, còn bản thân mình phải uống chai nước 1 tệ Băng Lộ.

Nắp chai hơi chặt, cô không mở được nắp, Thẩm Canh Lễ ở bên cạnh nhìn, đắc ý nhếch khóe môi, đang định giúp cô vặn ra, đúng lúc này, Trần Độc Độc dùng răng cắn chặt nắp nước khoáng.

Cắn nắp ra.

Sắp mở ra rồi.

Nhưng mà, tay Thẩm Canh Lễ vươn tới, ngay trước mặt cô.

Cô tò mò: “Sao vậy? Anh cũng không mở được à, anh cũng học theo tôi, dùng răng cắn à?”

Thẩm Canh Lễ: “…”

Thẩm Canh Lễ tức giận nhéo mặt cô, “Sớm muộn gì em cũng làm tôi tức chết.”

Trần Độc Độc: “…”