Trần Độc Độc nghe xong thì cau mày, cảm thấy mẹ anh thật độc ác, sao có thể đối xử với con trai mình như vậy chứ.
Buổi sáng cô hẵng còn vui vẻ, đến tối lại cảm thấy có chút khó chịu.
Khi mọi người ăn xong trở về phòng, cô vẫn thấy tiểu thiếu gia đang quỳ.
Trần Độc Độc lén lút vào bếp mang cho Thẩm Canh Lễ một bát cơm.
Bưng tới trước mặt anh để anh ăn.
"Tiểu thiếu gia, tới giờ ăn rồi."
Thẩm Canh Lễ cả một ngày trời không ăn gì, có chút suy yếu.
Anh nhìn bát cơm, lại nhìn Trần Độc Độc.
Từ chối nói: "Không ăn."
Trần Độc Độc thấy anh như vậy, cô đưa bát cơm tới tận bên miệng anh: "Ăn đi, tiểu thiếu gia, cậu ăn hai miếng thôi, không ăn sẽ chết đói đấy."
Thẩm Canh Lễ: "... Không có đồ ăn thì tôi ăn thế nào được?"
Trần Độc Độc bưng cho anh một bát cơm trắng.
Một chút thức ăn cũng không có.
Trần Độc Độc nghe vậy, vội vàng quay lại phòng bếp nhìn.
Vừa rồi cô không nhìn thấy đồ ăn.
Vậy là hết thức ăn rồi.
Cô quay lại chỗ Thẩm Canh Lễ nói: “Hết đồ ăn rồi.”
Anh biết những lúc như thế này, quản gia đều sẽ không để lại thức ăn.
Nếu như anh không mệt đến ngất đi thì vẫn còn phải tiếp tục quỳ.
Vì vậy, anh không thể ăn.
"Tôi không ăn."
Nhìn thấy anh như vậy, Trần Độc Độc cũng không ép buộc anh nữa, tự mình ăn.
Tuy chỉ có cơm trắng nhưng cũng khá ngon.
Thẩm Canh Lễ trợn mắt: "... cậu tự ăn?"
Trần Độc Độc ăn tới khóe miệng dính đầy cơm: "Ừm, tiểu thiếu gia, không phải cậu không muốn ăn sao?"
Thẩm Canh Lễ: "..."
Lúc tối Trần Độc Độc không ăn no.
Cô bận xem náo nhiệt, mải nhìn chằm chằm Thẩm Canh Lễ, sau đó quản gia và những người khác dọn dẹp nên cô xấu hổ không dám ăn.
Trần Độc Độc một mình ăn cơm, hỏi anh: "Thiếu gia, mẹ cậu là mẹ kế à?"
Thẩm Canh Lễ lắc đầu: “Không phải.”
Trần Độc Độc: "Ồ, vậy là do thiếu gia được nhặt về rồi."
Thẩm Canh Lễ: "..."
Thẩm Canh Lễ tức giận nhéo mặt cô: “Tôi là con ruột.”
Trần Độc Độc: "...Đau, đau, đau quá, thiếu gia, đau."
Thẩm Canh Lễ buông tay ra.
Trần Độc Độc càng không hiểu.
Sao có thể đối xử với con ruột của mình như vậy chứ?
"Vậy tại sao phu nhân lại ác ý với cậu như vậy?"
Thẩm Canh Lễ: “Không biết.”
Trần Độc Độc: "..."
Trần Độc Độc đi tới sờ đầu gối của anh, lúc nhỏ cô bị ngã, cha cô đều xoa bóp như thế này. Cô hỏi anh: “Có đau không?”
Vốn dĩ anh quỳ đã đau rồi, cô lại còn ấn vào khiến anh đau đớn tới nhíu mày, nhéo cằm Trần Độc Độc: “Cậu nói xem?”
Trần Độc Độc bị dọa sợ, lại khóc.
"Oa oa oa..."
Thẩm Canh Lễ nhìn cô khóc.
Cô khóc được một lúc thì chảy nước mũi.
Cô dừng lại hỏi anh: "Thiếu gia, tôi bị chảy nước mũi rồi, tôi có thể lau đi được không?"
Thẩm Canh Lễ ghét bỏ buông tay.
Trần Độc Độc lấy khăn giấy lau nước mũi.
"Thiếu gia, tôi còn phải khóc tiếp không?"
Thẩm Canh Lễ: "..."