Nghe xong lời này, Trần Độc Độc liền cảm thấy chột dạ, liếc nhìn Thẩm Canh Lễ.
Thẩm Canh Lễ vẻ mặt lạnh lùng, quay trở lại phòng học.
Anh vừa rời đi, bạn cùng phòng đã dán sát tới thám thính Trần Độc Độc: "Độc Độc, đây là bạn học nam duy nhất trong lớp của cậu đấy à? Cậu ấy đẹp trai quá, tiên hạ thủ vi cường, cậu có lợi thế dẫn trước, còn không mau hạ thủ."
Trần Độc Độc: "..."
Thôi quên đi.
Yêu cũng yêu rồi, cũng chỉ có thế.
Trần Độc Độc lắc đầu từ chối: “Không phải gu của mình.”
Nghe vậy, gương mặt bạn cùng phòng lộ ra vẻ chấn động: "Tiêu chuẩn của cậu cao như vậy, đẹp trai như thế mà còn không phải gu của cậu. Với chất lượng như soái ca ban nãy, cả trường này cũng không có đến người thứ hai đâu. Độc Độc à, nếm qua chút cũng không sao đâu."
Trần Độc Độc: "..."
Lời ban nãy Trần Độc Độc nói với bạn cùng phòng, cũng không biết Thẩm Canh Lễ có nghe thấy không. Cô vẫn còn đang nói chuyện với bạn, Thẩm Canh Lễ đã mất kiên nhẫn gõ cửa, nhắc nhở cô: "Trần Độc Độc, đi thôi."
Nghe vậy, Trần Độc Độc vội vàng đi theo anh.
Hai người bọn họ cũng khá rảnh rỗi, cố vấn lười tới, trực tiếp thông báo với bọn họ, đội nào ít người hơn thì cứ việc tham gia rồi luyện tập cùng là được.
Hôm qua, cô vấn để Trần Độc Độc làm lớp trưởng, còn nghiêm túc căn dặn cô: "Độc Độc, trong lớp chỉ có hai em, hai em là chỗ dựa duy nhất của nhau và là bạn học thân thiết nhất trên thế giới này."
Vì vậy, với tư cách là lớp trưởng, Trần Độc Độc phải có trách nhiệm dẫn theo Thẩm Canh Lễ đi tìm đội có ít người hơn để gia nhập.
Nhưng hiện tại lại là Thẩm Canh Lễ đi trước cô, chân cô không dài bằng chân anh nên cô phải cố gắng lắm mới theo kịp.
Thẩm Canh Lễ đột nhiên giảm tốc độ khiến Trần Độc Độc không chú ý va vào anh.
Thẩm Canh Lễ quay lại nhìn cô với vẻ mặt không vui.
“Trần Độc Độc, gu đàn ông của em là như thế nào?”
Trần Độc Độc: "..."
Anh quả nhiên đã nghe thấy.
Trần Độc Độc chột dạ, cúi đầu không dám nhìn anh.
"Anh hỏi cái này làm gì?"
Thẩm Canh Lễ: “Để tôi xem phẩm vị của em tệ đến mức nào.”
Trần Độc Độc: "..."
Trần Độc Độc không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô đẩy anh ra, tự mình đi về phía trước: “Dù sao thì ngoại trừ anh ra, còn lại đều là gu của tôi.”
…
Trần Độc Độc cùng Thẩm Canh Lễ đi quanh thao trường nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một đội phù hợp để gia nhập.
Dù sao cũng phải lựa đội nào nhẹ nhàng chút, không quá khắt khe.
Vì vậy sau khi cô nhìn thấy một vị giáo quan bộ dàng vô cùng hiền lành dịu dàng, không hề hung dữ giống mấy vị giáo quan khác thì liền trực tiếp gia nhập.
Thẩm Canh Lễ cũng đi theo cô.
Nhưng không ngờ rằng, đây mới chỉ là khởi đầu của địa ngục.