Trần Độc Độc nghe vậy, lặng lẽ chuyển sách vở của mình ra phía sau Thẩm Canh Lễ.
Ngồi cùng anh thì thôi đi, hồi cấp ba đã ngồi cùng nhau rồi, giờ vẫn còn ngồi với nhau, chẳng khác nào nằm mơ quay về thời cấp ba.
Sau khi Trần Độc Độc ngồi xuống, cố vấn liền giới thiệu với bọn họ vài quy định, ngày mai là huấn luyện quân sự, sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ tiếp tục học bình thường, tuần này bọn họ có thể chọn các môn phụ.
Các môn chuyên ngành đã được quyết định rồi.
Bởi vì giáo viên chuyên ngành bọn họ đều là anh tài trong nghề nên lên lớp bọn họ liền có thể thực hành.
Sở dĩ ngành này tuyển ít sinh viên là vì các thầy cô đứng lớp đều là tranh thủ thời gian bận rộn để lên lớp dạy, khi không đến lớp chính là đang trùng tu phục hồi các di tích văn hóa.
Ưu điểm của ngành này chính là tốt nghiệp xong liền được sắp xếp công viêc, tỷ lệ có việc làm là một trăm phần trăm.
Nghe thấy lời này Trần Độc Độc vô cùng kích động, cô chọn chuyên ngành này cũng là vì sau khi tốt nghiệp sẽ có việc làm.
Nhưng... Thẩm Canh Lễ cũng chọn ngành này... Anh không phải cũng nhìn trúng cái này đâu nhỉ.
Trời ơi, chuyện gia đình phá sản chắc chắn có đả kích rất lớn đối với anh... Dù sao cũng chọn ngành nghề sau khi tốt nghiệp có xác suất tìm được việc làm lên đến một trăm phần trăm...
Không đúng, vậy chẳng phải sau này cô còn phải làm đồng nghiệp với Thẩm Canh Lễ sao?
Cô liền cân nhắc liệu bản thân có nên thay đổi chuyên ngành hay không.
Thời gian ở Thẩm Canh Lễ quả thật quá đau khổ, nhưng cô lại thực sự yêu thích chuyên ngành này.
Cố vấn giới thiệu cho họ liền rời đi, để lại hai bạn học hòa nhập với nhau.
Buổi chiều không có việc gì làm, có thể đi dạo quanh khuôn viên trường, còn có chiêu sinh, lựa chọn câu lạc bộ tham gia.
Thẩm Canh Lễ không rời đi, vẫn ngồi đó đọc sách.
Trần Độc Độc cũng không tiện rời đi, cô hiện tại không biết phải làm sao.
Đã hẹn bạn cùng phòng buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm nhưng vẫn chưa đến giờ.
Ở đây chỉ có thể nhìn gáy Thẩm Canh Lễ.
Cô muốn gọi một cốc trà sữa.
Mở ứng dụng đặt đồ mang về ra, nhìn thấy rất nhiều quán trà sữa lân cận.
Nhưng... phí giao hàng tới bảy tệ.
Cô suýt chút nữa chửi thề.
Phí giao hàng tận bảy tệ.
Vậy cũng thôi đi, nhưng một cốc trà sữa thì không ship... phải hai cốc.
Trà sữa loại bình thường mà cô đặt có giá hai mươi tệ, kết quả phải đặt từ hai mươi lăm tệ mới giao.
Trầm mặc.
Cô đổi sang quán khác, nhưng các quán trà sữa cơ bản đều dùng cùng một phương thức kinh doanh.
Do đó, giá cả và phí giao hàng đều ngang nhau, đều phải đặt đến mức giá này mới giao hàng.
Có khi sẽ đắt hơn, tối thiểu đến ba mươi tệ...
Cô lặng lẽ tắt điện thoại đi.
Nhưng cơn nghiện trà sữa phát tác.
Cô ấy muốn uống trà sữa.
Tìm người ghép đơn chia tiền cũng được.
Cô hỏi nhóm chat ký túc xá: [Muốn uống trà sữa không? Chia đều phí giao hàng.]
Cô thế nào cũng không ngờ tới, thứ đồ uống ngon như trà sữa, ba người trong ký túc xá lại đều cự tuyệt.
Một người là do mua cà phê.
Người còn lại là vì không uống nước ngọt, chỉ uống nước.
Còn người cuối cùng là bởi tạm thời không muốn uống.