Ngồi Chờ Tức Phụ Đến Công Lược

Chương 15

Cố An không hiểu nổi hết thảy đều có ta ở đây rốt cuộc là có ý gì, nhưng trong khoảng khắc đó, nàng nghĩ nhất định nhịp tim của mình phải đập cực kỳ nhanh.

Buổi tối nghỉ ngơi đã hơn mười giờ, Cố An nằm trên giường chờ Diệp Hàm đi tắm.

Rất nhiều cảnh tưởng cứ lần lượt hiện lên trong đầu nàng, đến khi nàng mơ màng sắp ngủ, Diệp Hàm mới mở cửa phòng tắm đi ra.

Mái tóc dài ướt xõa, Diệp Hàm chỉ quấn áo choàng tắm đi ra, cầm lấy chiếc khăn Cố An đã chuẩn bị trước cho nàng ở đầu giường, Diệp Hàm cẩn thận lau tóc.

Cố An sắp ngủ thì nghe thấy tiếng ồn, híp mắt nhìn về phía Diệp Hàm, đột nhiên tỉnh lại.

"Diệp Hàm?"

Cố An vừa hỏi vừa nhéo đùi mình trong chăn, sau khi cảm giác đau đớn, nàng mới nhận ra đây là đời thực chứ không phải là mơ.

Diệp Hàm cụp mắt xuống không nhìn nàng, khẽ ừ một tiếng, tiếp tục lau tóc.

Cố An lần đầu tiên phát hiện ra tiểu nha đầu này quyến rũ đến như vậy, thỏ nhỏ trong lòng nàng nhảy dựng, nội tâm Cố An rối loạn, trên mặt vì thế mà vân đạm phong khinh.

"Hôm nay tắm rất nhanh."

Nghe được chủ đề nàng cố ý nghĩ ra, khóe môi Diệp Hàm cong lên, nói: "Một mình tắm, đương nhiên sẽ nhanh."

Sắc mặt Cố An lập tức đỏ bừng.

Nàng tựa hồ như đang nhớ lại cảnh tượng xấu hổ trong phòng tắm.

Rõ ràng sáng hôm nay nàng còn dùng chuyện xảy ra trong phòng tắm để trêu đùa Diệp Hàm, kết quả đến tối Diệp Hàm không chỉ không ngượng ngùng, trái lại còn có thể đem nàng đùa giỡn.

"Ngày mai sẽ tổ chức lễ khai máy, ngươi nắm chắc kịch bản chưa?" Diệp Hàm vén góc chăn ngồi lên giường, Cố An lập tức lăn sang một bên.

Đợi Diệp Hàm nằm xuống, Cố An mới trả lời: "Ta không chắc chắn lắm, sau khi được ngươi chỉ điểm, ta cảm thấy có rất nhiều phân cảnh có thể diễn tốt."

"Nhiều phân cảnh? Vậy là không thể diễn tốt toàn bộ sao?" Diệp Hàm đột nhiên nghiêng người, đưa tay chống lấy gò má, cười nói: "Còn có chỗ nào không hiểu?"

Cố An bị nàng nhìn chằm chằm, đột nhiên căng thẳng đến mức không biết làm gì, lắp bắp nói: "Chỉ có một số tình tiết mà thôi."

"Chỗ nào?"

"Đi ngủ trước đi, ta buồn ngủ quá a." Cố An dứt khoát từ chối, ngáp dài một hơi, nàng không hứng thú với diễn xuất, làm việc như vậy quá sức mệt mỏi, có thời gian thì nghỉ ngơi mới là tốt nhất. Huống chi cũng không có ai muốn ủng hộ nàng, phần lớn đến vì nhan sắc, phần nhỏ đến xem người khác hắc nàng.

Diệp Hàm cười khẽ, giơ tay đắp chăn cho nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đêm nay Cố An mất ngủ, nàng không biết Diệp Hàm xảy ra chuyện gì, trình độ ôn nhu vẫn như cũ, nhưng Diệp Hàm dường như đã không còn mơ hồ, cũng không còn cảm giác ngốc nghếch giống nàng gặp trước đây.

Ngày tiếp theo, Diệp Hàm dậy sớm rời giường, chuẩn bị bốn phần bữa sáng.

Sau khi chuẩn bị xong, Phí Khê đã dẫn tức phụ nàng đến ăn trực, Diệp Hàm bảo các nàng vào phòng bếp trước, nàng đi gõ cửa gọi Cố An.

Tiếng gõ cửa không lớn, sẽ không đột nhiên đánh thức người, lúc Cố An đang đấu tranh từ trên giường ngồi dậy, Diệp Hàm liền mở cửa kêu lên.

"Tỉnh rồi, mau dậy ăn sáng đi."

Cố An ngồi trên giường thở dài một hơi, nhìn cánh cửa bởi vì Diệp Hàm rời đi mà đóng chặt, Cố An nắm tay thành quả đấm đập mạnh vào chăn: "Thực phiền a."

...

Sau khi hoàn thành lễ khai máy buổi sáng xong, nhiệm vụ quay phim đầy căng thẳng đã bắt đầu, Cố An cầm kịch bản trong tay, tầm mắt khóa chặt vào kịch bản, phía trên tràn ngập chữ viết vòng vòng vẽ vẽ, quỷ dị là chữ viết đó chính là của nàng.

Cố An chắc chắn bản thân sẽ không có chuyện nửa đêm giác ngộ rời giường nghiên cứu kịch bản, vậy những chữ viết cùng chú thích này là đến từ đâu?

Ánh mắt nàng chậm rãi nhìn về phía Diệp Hàm, lúc đối diện với Diệp Hàm, Diệp Hàm liền nở nụ cười cho nàng xem.

Cố An lập tức tránh né, tự mình nhỏ giọng thì thầm: "Hẳn là nàng viết đi."

"Cố An, bên này, nhanh đến đây trang điểm" Trịnh Vân vẫy tay gọi Cố An đi tới, hiện tại tất cả người trong 'đoàn phim' đều rất bận, chỉ có Cố An và Diệp Hàm giống như hai người không có chuyện gì để làm.

Phí Khê thật lòng lo lắng cho hai vai nữ chính, thế là thừa dịp Cố An đang trang điểm, nàng đến chỗ Diệp Hàm để giải thích cách tìm cảm giác khi quay phim.

Kết quả sau khi trao đổi với Diệp Hàm, Phí Khê không chỉ không nói cho Diệp Hàm được cái gì, trái lại còn từ Diệp Hàm tiếp thu rất nhiều kiến thức mới.

Chờ đến khi buổi quay chính thức bắt đầu, cảnh đầu tiên là Cố An, Thạch Kiến Nam, Quý Mộng Đình ba người quay phim, Diệp Hàm không có phần diễn nên đứng một bên quan sát.

Giờ khắc này Cố An đã dựa vào sự hiểu biết của bản thân để đóng vai người mù, thế nhưng so với khi một mình thử vai với Diệp Hàm, thì bây giờ nàng như thiếu mất mấy phần linh động. Cả người nhìn có chút đờ đẫn, trong phòng livestream cũng tràn đầy bình luận cười đùa giễu cợt nói 'Cố An chỉ có thể trừng mắt la làng' 'đóng vai người mù cũng không quên tăng thêm mấy phần kịch tính cho mắt'

Phí Khê trong lòng mệt mỏi, một kịch bản tốt lại không có duyên với một nữ chủ giỏi, sợ là kịch bản này sẽ bị phá hư.

Thạch Kiến Nam phát huy rất tốt, đạt phong độ như thường lệ.

Chỉ có Quý Mộng Đình không biết hôm nay bị gì mà liên tiếp phạm sai lầm, một cảnh phim đã bị kêu ngưng ba lần bởi vì nàng, đến cả Thạch Kiến Nam tựa hồ như cũng mất kiên nhẫn.

Quý Mộng Đình cũng muốn chuyên tâm quay phim, nhưng nàng luôn cảm giác có người đang ở trong bóng tối nhìn mình, ánh mắt tràn đầy ác ý, bởi vậy mà nàng liên tục mắc sai lầm, sau đó tâm thái trở nên bất ổn, càng đến cuối đoạn càng lỗi nhiều hơn.

"Dừng lại! Ngươi bị làm sao?" Phí Khê tiến lên hỏi Quý Mộng Đình, trong giọng nói tràn đầy tức giận oán khí, nàng không phải là một đạo diễn ưa thích phát hỏa, thế nhưng Quý Mộng Đình hôm nay thực sự rất không ổn, một diễn viên mà lời thoại cơ bản cũng có thể đọc sai, vậy cùng mấy người kia tập đọc số có gì khác nhau?

"Đạo diễn, có lẽ đêm qua Đình Đình đang ngủ bị cảm lạnh. Hôm nay nàng mới có chút không thoải mái."

Ngô Thượng Khải thấy tức phụ mình bị người dữ tợn, vội vàng đứng dậy giải thích, Quý Mộng Đình cũng lập tức làm ra bộ dạng yếu ớt.

Phí Khê quét mắt nhìn bọn họ một vòng, cuối cùng Thạch Kiến Nam không nhịn được nói: "Đã thấy không khỏe vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Phần diễn này để người khác đảm nhận."

Tại trường quay, diễn viên tạm thời bị thay thế là chuyện thường xảy ra, thế nhưng trong đoàn phim này diễn viên tổng cộng chỉ có mấy người, ngoại trừ Quý Mộng Đình còn có thể chọn ai?

Quý Mộng Đình trên mặt bình tĩnh không biểu hiện, nhưng trong lòng giống như rắn hổ mang hung ác nhìn chằm chằm Thạch Kiến Nam.

Ngô Thượng Khải cau mày, trầm ngâm nói: "Tạm thời thay người, vậy lại phải ghi nhớ lời thoại kịch bản nữa. Sợ là không đủ thời gian."

"Lời thoại của mọi người ta đều nhớ, để ta đảm nhận đi." Quản lý hậu cần Nguyễn Ánh đứng dậy, bước về phía trước.

Mọi người đều hơi sửng sốt, không ai nghĩ rằng Nguyễn Ánh sẽ chủ động nhận vai.

Nguyễn Ánh sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cứng ngắc nói: "Ta từ nhỏ đã yêu thích diễn xuất, chỉ là chưa từng có cơ hội tiếp xúc qua. Lần này có thể may mắn làm nhiệm vụ quay diễn, cho nên ta liền ghi nhớ hết lời thoại của tất cả các vai."

"Được rồi, lại đây thử xem."

Phí Khê rất thích Nguyễn Ánh, có lẽ là tính khí lãnh đạm khiến nàng cảm thấy quen thuộc, dù sao mấy ngày nay Cận Nhiễm buông thả quá nhiều, Phí Khê thật sự rất nhớ mỹ nhân lạnh như băng.

Những người khác cũng bắt đầu tụ tập lại đây để xem livestream, nhưng bọn họ dường như không ưa Nguyễn Ánh, có lẽ vì Nguyễn Ánh không phải là Cận Nhiễm, bọn họ vẫn chưa quen được dáng vẻ lãnh đạm của nàng cho nên ghét bỏ bài xích.

Lần đầu thử vai, Nguyễn Ánh đứng trước mặt Cố An cũng không phải đọc thuộc lòng lời thoại một cách cứng nhắc, trái lại còn đem nội tâm phong phú của nhân vật biểu diễn ra.

Trong lúc mọi người cảm thấy kinh diễm, Cố An lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy vẫn không thể sánh bằng một người mới, trên mặt đột nhiên nóng bừng ửng đỏ, may mắn là nàng có trang điểm, cho nên vẫn chưa bị người khác phát hiện ra.

Cố An nhanh chóng bình tĩnh đáp lại, bị kỹ năng diễn xuất của Quý Mộng Đình chèn ép chẳng là gì, Quý Mộng Đình là diễn viên chuyên nghiệp được nhiều đạo diễn khen ngợi về khí chất, bởi vậy Cố An luôn phải giữ thái độ đúng mực khi diễn xuất cạnh nàng.

Trong giới nhiều năm như vậy, Cố An cũng không phải không học được gì, hơn nữa chiều hôm qua còn được Diệp Hàm dẫn vào hiện trường, bây giờ cẩn thận nghĩ lại nàng vẫn có thể tìm được cảm giác, cho nên sau một chút hoảng loạn, Cố An lập tức bắt đầu nhập vai.

Quý Mộng Đình trào phúng nhìn bóng lưng của Nguyễn Ánh, đến khi Nguyễn Ánh thi triển thực lực, Quý Mộng Đình liền trực tiếp lặng câm.

Thực lực của Thạch Kiến Nam đương nhiên là có, nhưng mọi người đối với hắn đều không mấy chờ mong, ngược lại giây tiếp theo nhìn thấy kỹ thuật diễn của Cố An tăng mạnh, cô nương mù do nàng đóng dường như đang thực sự tồn tại, khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Không thể không nói, cảnh quay này hai người đã diễn rất thành công, nhưng mà thành công cũng làm cho Quý Mộng Đình tức giận.

Nhìn chằm chằm ba người đang chính thức quay phim, Quý Mộng Đình lén lút nắm chặt tay cho đến khi lòng bàn tay bị móng nhọn vẽ ra vết máu.

Rõ ràng là vai diễn của nàng nhưng lại bị Nguyễn Ánh cướp, cơn giận này nàng thật sự không thể nuốt trôi.