Dưới mái hiên một y quán, một người phụ nữ ăn mặc tả tơi ngồi bệt xuống. Trong l*иg ngực nàng là một đứa bé mới sinh không lâu. Đứa bé bọc trong một kiện áo dài cũ nát, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến tím ngắt, đến sức để khóc cũng không có.
Người phụ nữ không có sữa, cũng không có bất cứ thứ gì để ăn, nàng duỗi tay ra hứng nước mưa hất vội vào miệng để làm ấm rồi lại mớm cho con nhỏ uống. Người bệnh nằm la liệt hai bên đường, có người bị đói đến ngất đi, có người đã chết vì quá đói. Đa phần là bị ôn dịch quấn thân, dần dần mất đi sự sống.
Người phụ nữ tuyệt vọng nhìn đứa con trong lòng, đứa nhỏ này phải sống thế nào đây?
Còn có thể sống sót được hay không? Nàng sụt sịt khóc, đứa bé mệnh khổ quá.
“Ai có thể cứu con ta đây?” Hai hàng lệ lăn dài trên má người phụ nữ, nàng bất lực ngửa đầu kêu lên.
Dường như đứa bé bị đánh thức, nó mở mắt ra nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn mẹ cười lên “a” một tiếng.
Người mẹ nhìn con, trái tim đã đóng băng dần dần ấm lại phần nào. Trong mắt nàng cũng không còn sự tuyệt vọng nữa, nàng chống tay từ từ đứng dậy, bước từng bước dọc theo đường đi, muốn rời khỏi cái thị trấn đang dần bị tử khí nhuốm lấy này. Tiếc là chưa đi được bao xa, một đám quan binh đột nhiên bước tới nhìn đứa bé trong tay nàng, đòi nàng giao con ra.
"Quan gia, các người cần đứa trẻ này để làm gì?” Người phụ nữ ôm chặt đứa con vào lòng, cảnh giác nhìn nhóm người trước mắt.
Tiểu tướng dẫn đầu nhớ đến thê tử mình còn ở nhà, giờ đây đứng trước phụ nữ và trẻ nhỏ, hắn bắt đầu chần chừ. Binh lính phía sau nhỏ giọng nói: “Đại nhân, hoàng mệnh khó trái. Nếu không tìm được đủ chừng ấy đứa trẻ, người phải nộp mạng sẽ là chúng ta.”
Tiểu tướng bất đắc dĩ ra lệnh: “Cướp lấy."
Trong chớp mắt, đứa trẻ trong lòng người phụ nữ đã nằm trong tay quan binh. Tiểu tướng đón lấy đứa trẻ, sai người đưa về giao cho bà vυ': “Đi đường cẩn thận, ngàn vạn lần không được để đứa bé bị thương.”
“Đại nhân yên tâm, tôi có phải chết thì đứa bé này cũng sẽ không bị trầy xước dù chỉ một vết nhỏ.”
Người phụ nữ bò dậy muốn đuổi theo đòi con lại, vậy mà lại bị hai người xô ngã ra đất.
“Dừng tay.” Tiểu tướng quân ra lệnh tránh để thủ hạ vô lễ: “Các ngươi đi về trước.”
Chờ quan binh rời đi hết, tiểu tướng lấy một ít bạc vụn ra ném xuống trước mặt người phụ nữ: “Hoàng mệnh làm khó, ta cũng không còn cách nào khác. Ngươi cầm chỗ bạc này đến nơi nào tốt hơn đi, sống thật tốt. Hoàng Thượng cần đứa bé, ngươi không muốn cũng không thể cãi lại thiên tử.”
Ánh mắt người phụ nữ ngây dại nhìn tiểu tướng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng sai người đi bắt nhiều trẻ nhỏ như vậy nhằm mục đích khẩn cầu đại tư tế hiến cho Yêu Hoàng, hy vọng trời cao sẽ rủ lòng thương mà ngưng lại đợt giông bão này.
Du Sam đeo kiếm bên hông, bước vào trấn Thanh Thạch. Trên trấn, bách tính tử thương đã quá nửa. Du Sam lấy hết linh đan diệu dược ra phân phát cho dân chúng. Tuy vậy, trận ôn dịch này là thiên phạt, thuốc của nàng chỉ có thể tạm thời ức chế tình hình bệnh dịch chứ không thể trị khỏi hoàn toàn cho những người này.
Yêu Hoàng hiện thế đã gây cho nhân gian tai ương quá lớn. Nhưng nếu phải nói rõ một hai rằng trận tai ương này rốt cục là vì cái gì, có lẽ đại thể là vì nhân quả báo ứng.
Du Sam ôm kiếm đi bên đường. Nàng yêu thích thanh kiếm này nhất, bởi vì nó là do đích thân sư muội Nghiên Văn khi còn ở bên rèn cho nàng. Từ sau khi Nghiên Văn rời đi, nàng đi đâu cũng sẽ ôm theo thanh kiếm này. Như vậy nàng sẽ có cảm giác sư muội vẫn đang ở bên cạnh mình.
Du Sam đang chìm đắm trong hồi ức bỗng nhiên bị một hồi âm thanh gào thét đánh thức. Sau khi xuống núi không thể tùy ý sử dụng pháp thuật, bởi vậy nàng phải khinh công vượt nóc băng tường đuổi theo như người phàm để xem chuyện gì đã xảy ra.
Bên ngoài một y quán, mấy quan binh đang vây lấy một bà lão, họ cướp đứa bé bà lão đang ôm trong tay đi. Bà lão đau khổ gào khóc, đám quan binh lại mắt điếc tai ngơ, có tên còn rút đao kiếm ra uy hϊếp: “Bà ơi, đây là thánh thượng hạ lệnh phải đưa đứa trẻ đi. Bà dám ngăn cản thì chính là cãi lại thánh ý.”
Du Sam tức giận, nàng tùy ý vặt hai cái lá cây đánh về phía bọn họ. Lá cây sắc bén tựa đao, cắt đôi thanh đao trong tay quan binh làm hai khúc, đám quan binh bị tình huống bất thình lình dọa sợ. Một người ôm chặt đứa bé để bảo vệ, sợ đứa bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Ngươi là ai?” Tiểu tướng quân nhìn Du Sam, rút kiếm ra chỉ vào nàng.
Đương nhiên Du Sam không sợ mấy thứ vũ khí phàm phu tục tử này, nàng nhìn thẳng tiểu tướng quân hỏi: “Vì sao các ngươi lại bắt trẻ sơ sinh?"
“Bớt lo chuyện người khác đi. Mau rời khỏi, chúng ta sẽ không truy cứu nữa, nếu không sẽ tử hình ngươi tại chỗ.” Tiểu tướng quân nhát cáy, người có thể biến lá cây thành phi đao dĩ nhiên không phải phàm nhân.
Giờ đây thế gian hỗn loạn, nữ tử này vì muốn cứu đứa bé nên mới ra tay. Ngoài miệng hắn nói vậy chứ cũng không phải có ý gì xấu, giải thích cẩn thận với nàng ta hẳn là sẽ tránh được tranh chấp.
"Ban ngày ban mặt bắt cướp trẻ nhỏ, các ngươi cũng xứng nói chuyện với ta?” Nụ cười châm chọc đến tột độ dần hiện ra trên gương mặt Du Sam.
Tiểu tướng quân đứng ra, trong lời nói chứa đựng đầy thống khổ: “Đây là con ta, ta mang nó đi thì làm sao?"
Nghe vậy, Du Sam nhìn sang bà lão đang ngã ngồi trên mặt đất. Bà chầm chậm bò dậy, chỉ vào tiểu tướng quân chửi mắng: “Thứ con bất hiếu. Đây là con ruột của mày mà mày còn muốn đưa nó vào trong hang cọp, ta không có đứa con trai này! Sau này mày có chết ở xó xỉnh nào cũng đừng nói là con cháu Lưu gia ta!”
Dứt lời, bà lão khóc nấc lên. Hốc mắt tiểu tướng quân nhòe đầy nước mắt, hắn quỳ xuống với lấy bà lão: “Mẹ, mẹ nghe con nói, đây là hoàng mệnh. Hoàng mệnh khó trái..."
Đúng vậy, ý chỉ của Hoàng Thượng ban xuống, thân là thần dân ai dám nói không? Không ai cả. Tất cả đều phải nuốt nước mắt ngược vào trong, đau đớn chấp mệnh.
Ở nhà tiểu tướng quân, Du Sam nghe tiểu tướng quân nói về hậu quả của việc không tìm đủ trẻ nhỏ liền rơi vào trầm tư. Nàng nằm chén trà trong tay không nói lời nào. Tiểu tướng quân ôm đứa con gái mới sinh chưa được bốn canh giờ, muốn khóc mà không thể khóc. Đấng nam nhi bảo vệ đất nước trên chiến trường cũng có giây phút phải cam chịu nỗi oan ức lớn như vậy.
“Đại Tư Tế của các ngươi nói phải tìm được đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín đứa trẻ?” Ánh mắt Du Sam nhuốm dần tức giận, từng chữ từng chữ phát ra từ cổ họng đều run lên.
Tiểu tướng quân gật đầu: "Đúng thế, Đại Tư Tế nói Yêu Hoàng hiện thế làm hại nhân gian, cần để chừng đó trẻ mới sinh thuần khiết chưa nhiễm phàm trần đi hiến tế Yêu Hoàng, có như vậy Yêu Hoàng mới không làm thương tổn bá tánh."
"Theo ta được biết, Yêu Hoàng hiện thế không cần dùng người sống hiến tế. Càng không cần dùng đến những sinh linh bé nhỏ." Sắc mặt Du Sam dần trở nên nghiêm trọng, giọng nói cũng mang theo sát ý: "Nhưng thật ra phàm nhân tu luyện tà thuật có thể dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín hài đồng để tăng trưởng thực lực. Nếu ta không đoán sai, Đại Tư Tế của các ngươi mới là kẻ tà ác làm hại nhân gian."
Tiểu tướng quân khó tin nhìn nàng. Dường như nhớ tới gì đó, hắn ôm đứa con vội vàng đi đến cạnh cửa. Nhìn thấy bên ngoài không có ai, lúc này hắn mới yên tâm đôi chút. Hắn quay đầu lại nói với Du Sam: "Tiên tử cẩn trọng lời nói. Đại Tư Tế là ân nhân cứu mạng của tổ tiên hoàng đế, tổ tiên hoàng đế lưu lại ý chỉ, Đại Tư Tế đó là thần của chúng ta."
“Lai lịch của Đại Tư Tế đó thế nào?" Du Sam hỏi.
Tiểu tướng quân im lặng một hồi. Du Sam liền lấy ra tín vật tông môn Dật Thanh Tông, tiểu tướng quân lúc này mới mở miệng giải thích nghi vấn của nàng.
"Đại Tư Tế xuất hiện ba trăm năm trước, tên là Nghiên Văn."
Khi nghe đến hai chữ “Nghiên Văn”, chén trà trong tay Du Sam rơi xuống đất.
Nàng ngơ người nhìn tiểu tướng quân, tiểu tướng quân ngờ vực hỏi: "Sao vậy?"
"Không, không có việc gì. Ngươi tiếp tục nói đi." Du Sam khom lưng trên mặt đất, nhặt chén trà đã vỡ thành hai nửa lên. Tiểu tướng quân cảm thấy Du Sam có gì đó hơi lạ, nhưng dù sao người tu tiên ít nhiều cũng có đôi ba điểm kỳ quặc, rốt cục bọn họ đều không phải bá tánh tầm thường kia mà.
Tiểu tướng quân tiếp tục nói: "Nghiên Văn Đại Tư Tế đó có thể hô mưa gọi gió rải đậu thành binh, nghe nói còn có thể khiến bạch cốt sống dậy, nghịch thiên sửa mệnh. Nhưng mà đó là chuyện từ ba trăm năm trước, đều là sách sử rồi thì dân gian dã sử ghi lại nói thế."
"Hiện tại Nghiên Văn Đại Tư Tế hình như là không đủ pháp lực, thường xuyên phải bế quan, chỉ có khi xảy ra chuyện gì không tầm thường thánh thượng mới có thể cầu kiến người, khẩn cầu người trợ giúp."