Ngồi Chờ Tức Phụ Đến Công Lược

Chương 22: Học Bá Cùng Học Sinh Cá Biệt

Diệp Hàm đi qua một gian phòng học. Tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra từ bên trong, trái ngược hẳn với lớp học yên tĩnh như tờ kia của cô.

Diệp Hàm cũng không muốn ở lại trường nữa nhưng bây giờ cổng đã đóng, cho nên cô tìm một chỗ tường thấp, ước lượng độ cao rồi gật gật đầu hạ quyết tâm bỏ cặp sách xuống.

Cô cởϊ áσ khoác đồng phục nhét vào cặp, sau đó ném qua bức tường. Cùng lúc đó cũng có một chiếc cặp sách khác được ném qua bờ tường. Diệp Hàm duỗi tay ra vừa hay bắt được cặp sách. Ai đó ở ngoài bờ tường la lên kêu đau, tình cảnh này khiến Diệp Hàm cảm thấy rất tức cười.

Cô nhảy lên bám chặt vào bờ tường rồi bò lên trên thì trông thấy một cô gái đang ôm cặp sách của mình chậm chạp lấy đà đứng dậy.

“Này, cậu đến muộn.” Diệp Hàm nghiêng người ngồi trên bờ tường, nhìn xuống đối mặt với nữ sinh kia.

Nữ sinh giơ cái cặp sách lên, quơ quơ về phía Diệp Hàm hỏi: “Cái này của cậu phải không?”

“Của tôi.” Diệp Hàm gật đầu rồi lại cau mày nói: “Sao cậu lại mặc đồ của tôi rồi? Còn dùng đồ của tôi nữa?"

Nữ sinh giơ áo đồng phục của mình lên: “Nhờ phúc của cậu đây, quăng cặp sách qua làm tôi ngã rách cả đồng phục. Tôi không mặc của cậu thì mặc của ai?"

Cô ấy còn lục tìm trong túi Diệp Hàm thấy một bịch khăn giấy rồi rút ra mấy tờ lau lau bàn tay mình vừa chống xuống đất.

“Cậu học lớp nào?” Diệp Hàm cũng không so đo chuyện đồng phục và khăn giấy, dù sao hôm nay cô cũng không muốn đi học, cho bạn nhỏ này cũng chẳng thiệt gì.

Nữ sinh hơi chần chừ đáp lại: “Lớp hai năm ba."

“Tôi học lớp hai đây. Cậu là học sinh mới chuyển trường?” Diệp Hàm nhảy từ trên tường xuống, đứng trước mặt nữ sinh: “Nghe nói cậu vi phạm gì đó ở trường cũ cho nên mới chuyển đến đây. Vi phạm gì thế?"

“Bạn học này, lúc nghe chuyện phải biết phân biệt đâu là sự thật đâu là tin đồn thất thiệt! Nếu không lúc cậu hỏi người trong cuộc, bầu không khí sẽ trở nên rất xấu hổ.”

“Giống như bây giờ hả? Không, tôi có thấy xấu hổ đâu.” Diệp Hàm nhún vai cười với nữ sinh rồi lấy lại cặp sách của mình và rời đi.

Nữ sinh nắm chặt bàn tay, cơn giận dâng tới họng nhưng không phát tác ra vì người khơi mào đã quay lưng đi trước rồi.

“Này! Mai tôi mang đồ trả cho cậu!”

Nữ sinh dùng sức hô to, nhận được câu trả lời bâng quơ của đối phương “Tùy cậu” rồi mới bám tường nhảy lên trên.

Sau khi “hàn huyên” với nữ sinh kia một hồi, Diệp Hàm đi trên đường. Vẻ mặt cô không còn tối tăm u ám như trước nữa. Có điều mái tóc này thật vướng víu. Đi ngang qua một hiệu cắt tóc, Diệp Hàm không do dự gì mà bước vào.

Đến khi ra khỏi hiệu tóc, tâm trạng đã tệ lại càng tệ. Đáng lẽ cô không nên nhắm mắt lại ngủ lúc người ta cắt tóc. Mái tóc dài như thế mà bị xén đến đáng thương, bây giờ có lẽ phải đi mua thêm một cái mũ đội lên đầu. Diệp Hàm đi khắp nơi ăn uống rồi vào tiệm net ngồi liền mấy tiếng đồng hồ, đến khi ước chừng đã đến giờ tan học mới đi về nhà.

Về đến cửa, Trương Nhã đã tất bật chuẩn bị bữa tối. Thấy Diệp Hàm trở về, bà nhiệt tình tiến lại chào hỏi trước: “Hàm Hàm về rồi đó à!”

Nhìn mái tóc của Diệp Hàm, Trương Nhã ngẩn ngơ: “Sao con lại cắt tóc rồi? Mà như thế cũng tốt, năm cuối rồi học hành căng thẳng, sợ là để tóc dài không có thời gian chăm sóc. Cắt cũng được, sạch sẽ, thoải mái lại mới mẻ.”

Trương Nhã nói một tràng mà Diệp Hàm vẫn không đáp nên bà dừng lại mỉm cười. Đột nhiên bà hỏi: “Ấy... Cam Cam không đi với con hả?"

“Con với em ấy không về cùng một đường.” Diệp Hàm nói một câu rồi đi về phòng mình.

Trương Nhã gật đầu rồi lại ra cửa đợi Trương Cam. Cũng may bình thường thời gian hai người về nhà không trùng nhau, nếu không bà lại phải lo lắng nghĩ đông nghĩ tây.

Diệp Hàm nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mở to mắt nhìn lên trần nhà. Hôm nay bản thân đã thay đổi, giống như là biến thành một người khác vậy. Cô không chịu bị kẻ khác chèn ép nữa, thay vào đó đã dám nói điều mình muốn nói, dám làm việc mình muốn làm.

Nhưng mà...

“Mình sao thế này?” Giống như có một luồng sức mạnh kỳ lạ nhập vào thân thể Diệp Hàm, trong lòng cô trống rỗng vô định: “Mình cũng coi như người đã từng chết một lần. Hay là bởi vì chuyện gì mình cũng từng thấy qua rồi nên không muốn tiếp tục sống như trước kia nữa? Nhưng mình cảm thấy mình không phải là Diệp Hàm. Mình có còn là mình không?"

Không ai có thể cho cô một đáp án rõ ràng, kể cả chính bản thân cô. Diệp Hàm cứ suy nghĩ miên man, được một lúc lâu thì chìm vào giấc ngủ.

Lần này tỉnh dậy lại là vì cha đánh thức cô.

Diệp Hàm bước ra khỏi phòng. Trương Nhã và Trương Cam đã trở về nhà của họ. Hai người ở ngay cách vách, mỗi sáng sẽ qua chuẩn bị bữa sáng cho hai cha con Diệp Hàm, đến tối sẽ rời khỏi sau khi nấu bữa tối xong xuôi tươm tất. Lâu lâu Trương Nhã còn qua dọn dẹp nhà cửa giúp hai người.

Dù Trương Nhã yêu thương Diệp Tuấn nhưng cũng biết con gái ông sắp thi đại học, hai người đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn mà vẫn giả vờ chỉ yêu đương bình thường với nhau để không làm ảnh hưởng đến tinh thần Diệp Hàm. Ai không biết còn nghĩ Trương Nhã là bảo mẫu nhà này, cứ đến giờ là biết tự giác qua hầu hạ.

Diệp Hàm ngồi xuống bàn ăn, trên bàn có một tô canh gà ác hầm thơm nồng. Trước kia cô không ăn đồ do người phụ nữ đó chuẩn bị cho mình, thường sẽ đem đi đổ hoặc đẩy sang cho cha.

Hôm nay Diệp Hàm lại cảm thấy mình muốn ăn tô canh này, vì thế cô lấy thìa múc một ngụm lên thổi thật cẩn thận. Ông Diệp thấy thế thì cười tươi như hoa hướng dương, vui mừng đến mức không nói nên lời.

“Ba.” Diệp Hàm nếm thử vị canh gà thấy khá ngon, cô uống thêm một ngụm nữa rồi mới nói với cha: “Con đã biết chuyện cha với dì Trương kết hôn rồi.”

“Ai nói cho... Tối hôm đó con nghe thấy sao?” Mặt mày ông Diệp biến sắc trong nháy mắt.

Diệp Hàm gật đầu: “Chuyện cha với dì Trương kết hôn, chuyện dì Trương mang thai nữa.”

“Hàm Hàm, cha không cố ý gạt con. Cha chỉ lo lắng..."

“Con hiểu. Cha nói dì Trương và Cam Cam dọn sang đây ở đi. Người một nhà mà lại ở hai nhà, người ngoài biết lại cười cho.” Diệp Hàm lại uống thêm canh: "Tay nghề nấu nướng của dì Trương tốt thật, canh gà này thơm quá."

Ông Diệp nghe Diệp Hàm đồng ý để Trương Nhã và Trương Cam chuyển sang thì không tin nổi vào tai mình, ngay lập tức ông chuyển sang vui mừng khôn xiết. Tuy vậy ông vẫn lén quan sát sắc mặt Diệp Hàm, ông sợ con gái chỉ nói vậy để thử lòng mình.

“Cha, cha làm hôn lễ với dì Trương đi. Không thể để người ta phải chịu thiệt thòi được.” Diệp Hàm uống hết chén canh thì lần lượt gắp các món ăn khác nếm thử: “Con nói thật mà, cha cứ từ từ suy nghĩ.”

Diệp Hàm tắm xong thì quay trở lại phòng ngủ. Điện thoại di động đặt trên bàn học vang lên một hồi chuông thông báo. Diệp Hàm mở ra xem thử thấy có một lời mời kết bạn QQ từ ai đó để hình đại diện anime manga gì đấy, nickname đặt là “Tô An”. Diệp Hàm nhấn nút đồng ý, bên kia ngay lập tức gửi tin nhắn đến.

Tô An: [Trong túi áo đồng phục của cậu còn bốn trăm đồng, mai tôi mang đến trả cậu.]

Thập Tầm: [Ừ.]

Tô An: [Có cái khỉ ấy, túi cậu có năm trăm đồng.]

Thập Tầm: [Ở.]

Tô An: [Cậu là Diệp Hàm?]

Thập Tầm: [Đúng.]

Tô An: [Sao tự nhiên cậu kiệm lời thế? Lãnh đạm quá, người ta không quen nổi.]

Thập Tầm: [Thì cậu quen đi.]

Tô An: [Gì chứ! Sau này tôi ngồi cùng bàn với cậu được không?]

Kỳ Tử đợi một lúc vẫn không thấy có tin nhắn QQ trả lời lại. Cô đang định buông điện thoại xuống thì nhận được một tin nhắn thoại từ phía đối phương.

"“Cậu ngồi bên cạnh tôi?" Diệp Hàm hỏi.

Kỳ Tử thở dài, ra vẻ vừa ủy khuất vừa không tình nguyện trả lời: “Tôi cũng có muốn đâu. Nhưng ai cũng có bạn cùng bàn rồi, còn mỗi cậu ngồi một mình. Giáo viên đành phải xếp tôi ngồi chung để làm bạn với cậu thôi."

“Tại cậu thấy tôi xinh đẹp như hoa nên mới lì lợm la liếʍ cầu xin giáo viên cho ngồi cùng tôi thì có.” Nghe giọng Diệp Hàm khẳng định chắc nịch mười phần, Kỳ Tử ngây người thoáng chốc rồi ghét bỏ nói: “Cậu có thể bớt tự mình đa tình đi được không?"

Diệp Hàm hừ một tiếng rồi cười cười, đấu võ mồm với người này cũng thú vị đấy chứ. Có điều cô không hiểu tại sao người này lại muốn ngồi cùng với mình. Bây giờ đã là năm cuối cùng, giáo viên chắc chắn sẽ chú ý khi sắp xếp chỗ ngồi.

Lúc trước còn có thể xếp người học tốt ngồi cạnh người học kém để cùng nhau tiến bộ. Giờ đây thầy cô thường chỉ cho các học bá ngồi cùng với nhau để cùng nhau cố gắng, còn đám học sinh cá biệt không muốn học thì cứ nhóm hết vào một chỗ.

Diệp Hàm từng nghe nói về người bạn học mới này.

Cô ấy là học sinh mũi nhọn, là đứa con ngoan của gia đình, lần này chuyển trường về đây là do cha mẹ phải chuyển công tác.

Giáo viên sẽ không sắp xếp một học sinh tốt như thế đến ngồi bên cạnh mình, mà đám bạn cùng lớp cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn mình phá hỏng một người hiền lành ngoan ngoãn như thế. Cho nên phải đến tám, chín mươi phần trăm là người bạn học này tự đưa ra đề nghị.

Thậm chí có thể cô ấy đã biết trước chuyện Diệp Hàm ngồi một mình và nói muốn ngồi cùng với cô. Diệp Hàm nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao đối phương lại làm thế. Mà sao cũng được, chơi cùng cô bạn này có vẻ khá vui nên cô thấy mình không nên quản quá nhiều.

Chọc điên đối phương xong, Diệp Hàm vô tâm buông một câu ngủ ngon rồi treo máy. Không ngờ vừa đặt lưng xuống, người ở đầu dây bên kia đã gọi điện thoại thẳng cho cô.