Ngồi Chờ Tức Phụ Đến Công Lược

Chương 17: Diễn Viên Quần Chúng Nhỏ Và Bình Hoa

Đến chập tối, tất cả các khách mời đều nhận được lời mời của tổ chương trình. Mọi người tụ tập đông đủ trước đại sảnh. Quý Mộng Đình nắm tay Ngô Thượng Khải, vui sướиɠ đến bên Phí Khê. Ngô Thượng Khải không biết cô ta mới nảy ra ý tưởng gì, vừa nãy nhân lúc nghỉ ngơi riêng mới nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Phí Khê và Thạch Kiến Nam mà bây giờ đã vui vẻ cười nói, thật thán phục khả năng lật mặt của Quý Mộng Đình.

Phí Khê không thích Quý Mộng Đình. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, đêm qua trước khi ngủ vợ cô đã nói thầm bên tai: “Em thấy Quý Mộng Đình có vẻ trà xanh, chị liệu mà tránh xa cô ta ra." Ban đầu Phí Khê cũng phản bác một chút, Trịnh Vân lại nói nhiều đến mức lỗ tai cô sắp rơi xuống luôn. Trịnh Vân còn liệt kê lại mấy cô trà xanh từng ở gần Phí Khê ra làm ví dụ, cuối cùng Phí Khê đã hết sức ghét bỏ Quý Mộng Đình.

Cố An ngồi bên cạnh Diệp Hàm nhìn sang Quý Mộng Đình. Quý Mộng Đình thì hào hứng nhiệt huyết, Phí Khê lại chỉ đáp “à”, “ừm” cho có lệ. Trong lòng Cố An dễ chịu đến không nói nên lời, khóe miệng dần dần cong lên. Chương trình này bày ra mấy thử thách khó thì có khó thật đấy, nhưng thấy Quý Mộng Đình khổ sở là cô lại vui vẻ thoải mái.

Diệp Hàm bên cạnh lặng lẽ nhìn Cố An. Cô đã từng cứu cả thế giới, cứu cả hành tinh, cứu cả nhân loại, lấy được những nụ cười khó lấy nhất. Không hiểu sao bây giờ trông thấy Cố An vui vẻ lại thấy có hứng thú.

“Chị đang cười gì đó?” Diệp Hàm ghé lại gần hỏi. Đã thấy qua đại hỉ đại bi, lần này được thấy một niềm vui nho nhỏ đúng là khác lạ.

“Cười đâu mà cười. Chị đang rất nghiêm túc nghe đạo diễn nói.” Cố An nghiêm trang đáp lại. Để tăng độ đáng tin cậy, Cố An còn ngồi thẳng lưng lên làm vẻ như một đứa bé ngoan trong nhà trẻ. Diệp Hàm thấy buồn cười, cô từ từ tiến lại gần Cố An hơn: “Đã có ai nói với chị là bộ dạng giả vờ đứng đắn của chị rất đáng yêu chưa?"

Hai người dựa rất gần. Hơi thở của Diệp Hàm phả lên người Cố An, Cố An ngại ngùng đỏ cả mặt. Cô duỗi tay đang muốn đẩy Diệp Hàm ra thì Diệp Hàm lại xoay nghiêng qua người cô, vươn nhẹ đầu lưỡi ra chạm vào vành tai Cố An. Cảm giác trơn ướt truyền đến đại não, toàn thân Cố An căng cứng lại.

“Ha.” Diệp Hàm cười khẽ thành tiếng rồi lại tách ra xa. Từ đó về sau, Cố An không dám làm dư thừa một hành động nào nữa.

“Hôm nay chúng ta chủ yếu cần bàn bạc về nhiệm vụ ghi hình tiếp theo, đầu tiên..."

Đạo diễn nói được đến nửa câu thì xung quanh tối sầm đi.

“Chuyện gì thế?"

“Mất điện rồi?”

“Không thể thế được, camera vẫn còn hoạt động, phát sóng trực tiếp vẫn bình thường mà.”

Cố An sợ bóng tối, ở nhà một mình phải bật đèn mới ngủ được. Mấy hôm nay có cả Diệp Hàm ở cùng nên mới dám tắt đèn khi đi ngủ. Ánh sáng ngắt đột ngột khiến toàn thân cô run lên bần bật. Một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc ấm áp thường ngày: “Đừng sợ, em ở đây.” Cố An dựa lại gần Diệp Hàm. Lần này bóng tối cũng không đáng sợ lắm, trái lại Cố An còn cảm thấy mừng thầm.

“Ký chủ, đã khống chế được mạch điện. Toàn bộ đèn và nguồn sáng đều bị tắt, các máy quay phim hoạt động bình thường.”

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Diệp Hàm cười nhạt. Giới giải trí này đúng là vì nhiệt mà không tiếc làm bất cứ điều gì. Cô nhờ vào ánh sáng phát ra từ máy quay phim mà nhìn qua Quý Mộng Đình. Đôi môi đỏ mọng của cô ta trông thật hút mắt, thế nhưng không biết khi Ngô Thượng Khải nhận ra cô ta bôi gì trên môi thì có cảm thấy sợ hãi, ghê tởm hay không.

“Máy quay vẫn còn ghi hình nhưng đèn bật kiểu gì cũng không sáng lên.” Nhân viên cầm đèn pin chạy đến báo cáo tình huống: “Đạo diễn, bây giờ phải làm thế nào đây?"

“Mở chế độ ban đêm tiếp tục ghi hình.” Đạo diễn cũng muốn để mọi người về nghỉ nhưng có quá nhiều fans yêu cầu tiếp tục phát sóng, không thể chịu nổi.

Trịnh Vân đứng ra: “Bầu không khí bây giờ thích hợp đấy, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?"

“Bây giờ mọi người đều mệt mỏi, chơi trò gì mới được?” Phí Khê không tán thành. Cô không đồng ý việc bà xã mình vừa thấy mất điện đã lôi kéo người khác chơi bút tiên, dù chơi bao nhiêu năm vẫn chưa mời được bút tiên nhưng ở trong giới lâu rồi cũng biết kính sợ quỷ thần, cô không muốn bà xã đề cập đến mấy thứ đó.

Làm gì có chuyện Trịnh Vân không hiểu tâm tư Phí Khê. Bộ phim tiếp theo của cô sẽ thuộc thể loại phim kinh dị huyền bí, cô muốn nhân cơ hội này tìm thêm cảm hứng.

Nghe đến chơi trò chơi, Cố An hí hửng cười hỏi: “Chơi trò gì thế chị Tiểu Vân?"

“Chúng ta chơi bút tiên đi.”

Cả nhóm người im lặng trong nháy mắt, phòng phát sóng trực tiếp cũng lặng lại vài giây. Cận Nhiễm dẫn đầu mọi người lên tiếng: “Không ổn lắm nhỉ, đề xuất hoạt động tâm linh trên sóng trực tiếp cũng hơi...”

“Tôi lại thấy khá hay, giới thiệu những nghi thức này cũng có cái thú vị mà.” Nam người mẫu nói.

Sắc mặt Cố An tái nhợt, cô nắm chặt lấy cánh tay Diệp Hàm. Diệp Hàm cười: “Tôi cũng rất muốn chơi thử. Trước giờ chỉ được xem bút tiên trên phim, hôm nay muốn trải nghiệm trực tiếp xem thế nào.”

Quý Mộng Đình mặt cắt không còn một giọt máu, lắp bắp nói: “Không hay đâu... Trên phim thỉnh bút tiên về xong không tiễn đi tử tế, hậu quả rất khôn lường.”

Trong khi đó tại phòng phát sóng trực tiếp, khán giả cũng đang sôi nổi thảo luận.

“Má ơi thật hả, giật gân vậy sao?”

“Sao tự nhiên gay cấn thế, tôi tưởng đây là chương trình giải trí..."

“Nói chung là thỉnh bút tiên phải thật cẩn trọng. Bạn học cùng tiểu học với tôi bị điên vì chơi cái này đấy."

“Ê tôi cũng thấy hơi hóng hóng nha, liệu trên đời này có ma quỷ thật không nhỉ?”

Quay trở lại phòng họp, Ngô Thượng Khải gãi đầu cười cộc lốc: “Tôi cũng muốn chơi nữa, hay chúng ta cứ bắt đầu đi?"

“Được luôn được luôn, đạo diễn cho chúng tôi xin ít giấy bút." Diệp Hàm vẫy tay gọi đạo diễn.

Đạo diễn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lần này chơi lớn đến thế sao? Không ngại cả phát sóng trực tiếp luôn?

Ông ta im lặng đẩy giấy bút ra, không dám nói thêm lời nào. Mọi người đốt nến sáng lên rồi ngồi vây xung quanh ngọn nến. Nguyễn Ánh nhìn họ rồi cầm di động ngồi riêng sang một bên, nhẹ giọng nói: “Không thú vị. Mọi người chơi đi, tôi không hứng thú.”

Cận Nhiễm thấy Nguyễn Ánh làm vậy có hơi mất hứng, nhưng khuyên thế nào cũng không được đành phải bỏ qua.

Trịnh Vân giải thích quy tắc: “Trước tiên mọi người phải nhớ kỹ, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được buông tay. Cũng không được phép hỏi bút tiên một vài vấn đề cấm kỵ. Sau khi kết thúc phải cung kính tiễn bút tiên đi, nếu không... Xem phim kinh dị nhiều rồi, chắc mọi người cũng biết rõ hậu quả nhỉ."

“Đã rõ.”

Mọi người đặt tay vào nhau. Cảm nhận được tay mọi người hơi run nhẹ, Diệp Hàm thấy thắc mắc. Nhân loại thật kỳ quái, nếu đã sợ sao còn muốn chơi thử?

“Ký chủ, sao Nguyễn Ánh lại không tham gia?"

“Cô ấy là đứa con của Thiên Đạo, là người được mạch truyện lựa chọn. Đây chỉ là một thế giới giải trí Mary Sue đơn thuần nên sẽ không có liên quan gì đến quỷ thần hết, tất nhiên là cô ấy sẽ không tham gia rồi.” Diệp Hàm trả lời hệ thống: “Nếu cô ấy nhúng tay vào thật thì sợ là thế giới Mary Sue này sẽ thực sự biến thành một nơi quỷ thần hoành hành khắp chốn.”

“Tôi hiểu rồi! Đã chuẩn bị xong, sẵn sàng làm máy quay phim ngưng hoạt động bất cứ lúc nào.”

“Tốt, cảm ơn ngươi.”

"Bút tiên, bút tiên, xin nói cho tôi biết liệu tôi có giảm cân thành công không?” Nam người mẫu hỏi đầu tiên. Nhìn thấy cây bút khoanh vào chữ “có” trên giấy, anh vui vẻ mỉm cười.

Tiếp theo đến lượt Quý Mộng Đình: “Bút tiên, xin hỏi tôi có thể thành công trong buổi thử vai cho bộ phim sắp tới không?"

Cây bút khoanh vào chữ “không”. Quý Mộng Đình lập tức thấy không vui nhưng cũng không dám thể hiện thái độ gì, đành phải nín nhịn tiếp tục ngồi chơi với tất cả mọi người.

Mọi người lần lượt hỏi xong, chỉ còn lại Diệp Hàm chưa hỏi. Khi ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía cô, cô nhún vai hỏi như không có chuyện gì: “Bút tiên, ngươi đã chết bao lâu rồi? Sao vẫn còn chưa đi đầu thai?"

Đột nhiên ánh sáng tỏa ra từ các thiết bị bắt đầu chập chờn, màn hình máy quay phim bị nhiễu bông tuyết đến mức không thể ghi hình được nữa. Từng ngọn nến lần lượt bị thổi tắt, chỉ còn lại duy nhất một ngọn nến le lói ở giữa nhóm người.

Tất cả đều muốn buông tay nhưng lại sợ buông ra sẽ có kết cục không tốt giống trong phim kinh dị, cho nên mọi người đều cố gắng trấn tĩnh giữ chặt lấy cây bút. Trịnh Vân toát mồ hôi lạnh, đã thống nhất từ đầu là không hỏi những vấn đề cấm kỵ như thế này mà Diệp Hàm vẫn liều tự đi tìm đường chết. Nguyễn Ánh thấy thế liền quay đầu lại nhìn Diệp Hàm, lại nhìn sang trang giấy nhỏ dính bên người Quý Mộng Đình. Nếu nhớ không lầm thì cô đã nhìn thấy Diệp Hàm cắt cái thứ đó trong toilet. Tuy đã nhìn thấu nhưng Nguyễn Ánh cũng không vạch trần Diệp Hàm, cô chỉ lẩm bẩm mấy chữ “không thú vị”.

Một trận gió lạnh thổi qua, gian phòng bên trong vang lên một giọng nói thều thào khe khẽ. Mọi người đều nín thở không dám nói gì. Diệp Hàm lại hỏi lần nữa: “Bút tiên, ngươi đã chết rồi, tại sao không chịu đi đầu thai?"

“Bởi vì có người lấy thi thể của ta luyện thành son môi, dùng con ta chế luyện Cổ Mạn Đồng... ta muốn... báo thù..."

Giọng nói quái dị vẫn tiếp tục phát ra từ phòng trong. Không chỉ những người tham gia chơi bút tiên mà cả tổ chương trình và đạo diễn đều sợ đến mức toàn thân hóa đá.

"Á! Có... có ma thật kìa!”

"A."

Hai người Quý Mộng Đình và Sầm Lam không hẹn mà cùng nhau rút tay ra. Thế giới này không có ma quỷ, Diệp Hàm chỉ nhìn thấy son môi của Quý Mộng Đình có gì đó sai sai chứ không biết Sầm Lam nuôi tiểu quỷ. Cô chỉ cố ý bày trò nói ra nhằm dọa Quý Mộng Đình một trận, không ngờ dọa lây được cả Sầm Lam.

Quý Mộng Đình hoảng hốt, tay quơ loạn xạ muốn nắm tay chồng mình mà lại mò trúng một hình người cắt bằng giấy đỏ, có mùi tanh. Dưới ánh nến mập mờ, cô ta vừa nhìn thấy người giấy thì ngay lập tức sợ tới mức hét lên một tiếng thất thanh, ngất xỉu ra đất không dậy nổi. Diệp Hàm ở gần Quý Mộng Đình nhất nhanh nhẹn giấu hình người giấy vào trong túi, sau đó liên lục lay người Quý Mộng Đình muốn đánh thức cô ta dậy.

“Ký chủ, bây giờ để mạch điện hoạt động bình thường lại được chưa?”

“Được rồi, khôi phục tất cả về trạng thái ban đầu.” Diệp Hàm dứt lời, hệ thống ngay lập tức điều khiển mạch điện hoạt động trở lại. Điện lại sáng lên, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi của đạo diễn dần trở nên hồng hào như lúc trước.

Chiếc điều khiển từ xa của điều hòa lọt vào tầm mắt đạo diễn. Để ý thấy vị trí của chiếc điều khiển thay đổi, trong đầu đạo diễn nảy ra một ý nghĩ nào đó. Ma quỷ thật không đáng sợ, chỉ sợ là có kẻ nào đó bày trò phá rối làm hỏng chương trình của ông ta. Ông vẫy tay gọi một nhân viên lại, giao cho người đó nhiệm vụ điều tra rõ ngọn ngành sự việc xảy ra vừa rồi. Không cần biết là ai vừa giở trò giả thần giả quỷ, chỉ cần ông ta tìm ra và lấy làm điểm yếu, sau này không lo không có việc cần dùng.

Lúc này đèn điện đã hoạt động bình thường nhưng Quý Mộng Đình thì ngất xỉu, Sầm Lam sợ tái mét cả mặt mày, toàn thân run cầm cập, tổ chương trình đắn đo không biết có nên tiếp tục phát sóng trực tiếp hay không. Đạo diễn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Đăng thông báo Weibo, nói là do có trục trặc thiết bị nên tạm ngừng phát sóng một tập.”

Trước khi tính đến việc phát sóng trực tiếp, đạo diễn đã lường trước được những sự cố vụn vặt xảy ra ảnh hưởng đến tiến độ. Chỉ không ngờ là vừa phát sóng mấy ngày đã có chuyện rồi.

Trang web chính thức lập tức lên thông báo về vụ việc. Quần chúng bàn luận sôi nổi, đề tài ma quỷ được đào lên lại càng thêm náo nhiệt, sôi nổi đến mức cấp lãnh đạo cũng bắt đầu để mắt đến.

Cố An túm chặt lấy cánh tay Diệp Hàm, Diệp Hàm bị nhéo đến tê cả tay.

“Được rồi, chị thả lỏng chút đi. Trên đời này làm gì có ma quỷ.”

Hai người về đến nhà, Diệp Hàm xoay người đóng cửa lại rồi quay đầu, nhẹ giọng trấn an Cổ An. Cố An bị dọa một phen khϊếp vía đứng chết trân tại chỗ, rùng mình nói: “Nhưng mà Quý Mộng Đình ngất rồi đó, Sầm Lam cũng có chuyện gì thì phải. Lúc nãy còn chưa tiễn bút tiên đi nữa, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta sẽ không phải chết đâu, đúng không..."

Nói xong mấy chữ cuối cùng, Cố An òa khóc nức nở. Thấy Cố An như vậy, nội tâm Diệp Hàm dở khóc dở cười. Cô nhẫn nại giải thích: “Đấy là tại bọn họ có tật giật mình cho nên mới bị dọa.”

“Chị nghe được có tiếng ma quỷ nói chuyện mà! Chị nghe được thật đó!” Cố An bước lại quắp chặt lấy tay Diệp Hàm đau điếng.

Diệp Hàm bật cười phát ra mấy tiếng động kỳ lạ: “Xùy, đừng nói bừa. Em có phải ma quỷ đâu.”

Diệp Hàm phát ra đúng giọng nói của bút tiên khi nãy.

Cố An hoảng sợ nhào vào l*иg ngực Diệp Hàm khiến cô cười không phát ra nổi tiếng: “Nào nào, không có bút tiên gì hết. Là em đang nói đấy.”

------

Lời của Editor: Mình mới nhận làm tiếp bộ này, cho nên nếu xưng hô có chút thay đổi khác với bạn Editor trước đó thì mọi người thông cảm !!