Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh nhìn anh qua làn khói thuốc. Tự dưng cảm thấy hơi đau đầu.
“Cho tôi ba năm.”
Châu Dị nhíu mày đầy hờ hững.
“Cái gì?”
Khương Nghênh tiếp lời:
“Hợp đồng giữa tôi với Châu Thị còn ba năm, sau ba năm, tôi sẽ nghỉ việc ở Châu Thị, đồng thời tôi cũng sẽ ly hôn với anh.”
Châu Dị không trả lời ngay, ngậm điếu thuốc nhìn Khương Nghênh với cái nhìn đầy ẩn ý.
Khương Nghênh nghĩ rằng Khương Dị lo lắng vấn đề phân chia tài sản, cô lại nói.
“Anh yên tâm, tiền của anh thì tôi không lấy một đồng nào đâu.”
Châu Dị đưa tay cầm điếu thuốc đang ngậm trên môi. Ngón tay dài đập đập tàn thuốc.
“Tôi có lợi gì?”
Khương Nghênh.
“Lợi lộc gì chứ?”
Châu Dị cười nửa miệng.
“Kết hôn rồi ly hôn, tôi thành tái hôn rồi. Trong thời gian kết hôn, em có thể cho tôi lợi lộc gì?”
Huyệt thái dương trên trán Khương Nghênh giật giật.
“Anh cứ chơi của anh, tôi không quản.”
Châu Dị cười nhẹ.
“Chỉ có thế?”
Đôi mày thanh tú Khương Nghênh chau lại.
“Vậy ý anh là gì?”
Châu Dị ngồi bắt chéo chân, người hơi đổ về trước, móc ngón tay tỏ ý gọi Khương Nghênh.
Khương Nghênh không hiểu nên hơi nghiêng về trước, bất chợt một tay Châu Dị ôm lấy ót cô kéo vào sát mặt mình.
“Nghênh Nghênh, em nghĩ tôi là Châu Diên à? Ngụy quân tử, làm trò ám muội với em hay là yêu đương tinh thần?”
Tối nay Châu Dị có khá nhiều hành động mờ ám với Khương Nghênh, khiến cô có đôi chút khó tiêu hóa.
Khương Nghênh muốn vùng vẫy, nhưng ngón tay nhọn đang kẹp điếu thuốc chợt vuốt mạnh làn môi cô.
Khương Nghênh đau đến hít một hơi thật mạnh, vẫn chưa kịp mở miệng, Châu Dị đã kề sát vào tai cô nói câu tiếp theo.
“Đừng có nghĩ tôi không biết, em muốn lợi dụng tôi làm màn chắn để điều tra nhà họ Châu.”
Khương Nghênh nghe thấy vậy bèn khựng người lại và quên cả vùng vẫy.
Châu Dị phát hiện Khương Nghênh mất tự nhiên, anh cười ra tiếng. Rồi vỗ nhẹ vào ót cô.
“Bình tĩnh nào, gan em bé thế này thì không được đâu.”
Khương Nghênh hít thở sâu.
“Anh biết từ khi nào?”
Châu Dị phà hơi nóng vào tai cô.
“Chắc là… kể từ lúc em leo lên giường tôi.”
Khương Nghênh: “…”
Khương Nghênh tự cho rằng mình hoàn toàn kín kẽ, nào ngờ rốt cuộc lại bị Châu Dị phát hiện.
Khi Châu Dị buông Khương Nghênh ra, cô đã trấn tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
Châu Dị lấy điếu thuốc đang ngậm ở miệng và dụi vào gạt tàn. Ngón tay kéo rộng cổ áo, dáng vẻ lười biếng nói.
“Không cần căng thẳng quá, tôi không hứng thú việc em điều tra nhà họ Châu.”
Khương Nghênh nhìn Châu Dị chăm chú, cô không dám bỏ lỡ nét biểu cảm nào trên gương mặt anh.
Chắc chắn là Châu Dị không đùa, lòng cô trở nên nhẹ nhõm.
“Anh không lo tôi sẽ gây điều bất lợi cho nhà họ Châu à?”
Đôi mắt Châu Dị toát lên vẻ bất cần, sao cũng được. Đôi xương quai xanh gợi cảm ẩn hiện dưới cổ áo.
“Em gây bất lợi cho nhà họ Châu thì liên quan gì đến tôi?”
Khương Nghênh bậm môi, nhất thời thấy Châu Dị khó hiểu.
Rõ ràng anh là người của nhà họ Châu, nhưng khi đề cậy đến nhà này thì anh lại xa cách và lạnh nhạt, rất giống như người ngoài.
Khương Nghênh chợt nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Châu Dị lúc đó là một thiếu niên nho nhã, nhưng không biết kể từ lúc nào, thiếu nhiên nho nhã ấy bắt đầu lệch lạc. Ngoài nhan sắc, thì những đức tính khác lệch lạc đến khó hiểu.
Châu Dị dứt lời, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, anh đứng dậy bước đến trước mặt cô.
Nhân khi Khương Nghênh còn đang thất thần, anh hạ người tay vòng ra lưng cô, kéo cô vào lòng mình, nói với cô bằng chất giọng vô cùng trầm ấm, gợi cảm.
“Nghênh Nghênh, tôi rất nhớ đêm đó, tôi nhớ em…”