Khương Nghênh chưa kịp xuống xe đã có tiếng gõ cửa xe.
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn, ban đêm nhưng Quan Luy lại đeo kính râm đội mũ lưỡi trai đứa bên ngoài xe với vẻ mặt đầy giận dữ.
Khương Nghênh chợt hiểu ra, đẩy cửa xuống xe.
Khương Nghênh cao hơn Quan Luy nửa cái đầu, cho dù Quan Luy mang đôi giày cao gót cao hơn giày của cô rất nhiều, nhưng khi nhìn mặt nhau thì Quan Luy cũng chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế.
“Tại sao cô lại đổi tôi?”
Quan Luy giận dữ hỏi cô.
Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô ta, nói với giọng lạnh nhạt.
“Cô Quan, tôi biết cô có ý kiến với tôi, nhưng có một điều mà tôi cần nói rõ với cô. Tôi chưa bao giờ để chuyện tư xen vào việc công cả.”
Quan Luy nghe nói vậy vô cùng tức giận, hổn hển:
“Vậy ý của cô là tôi lẫn lộn công tư?”
Khương Nghênh: “Theo như tình hình hiện tại thì đúng là vậy.”
Quan Luy: “…”
Hai người đang giằng co căng thẳng thì vào lúc ấy, bất chợt có một bóng dáng đang bước đến, kéo Khương Nghênh ra sau bảo vệ.
Khi Khương Nghênh nhận ra người đó là ai thì đã được bóng dáng người đứng trước che chắn kín kẽ.
Khương Nghênh hạ giọng: “Thường Bác?”
Người đàn ông trước mặt thừa nhận.
“Ừ.”
Thường Bác là một người bạn thân khác giới của Khương Nghênh ngoài Khúc Tích.
Khương Nghênh nói một gói mì chia cho ba người ăn, một trong ba người đó là Thường Bác.
Thường Bác ăn mặc cũng không khác Quan Luy là mấy. Cũng là đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, còn đeo cả khẩu trang đen.
Thường Bác quen biết Quan Luy.
Hai người nhìn nhau, Quan Luy xỉa xói.
“Tôi cứ nghĩ là ai cơ đấy! Hóa ra là Thường Bác. Ba năm phấn đấu trong giới showbiz nhưng vẫn cứ là diễn viên hạng ba lơ lơ lững lững. Nếu tôi là anh thì tôi đã thu dọn đồ đạc xéo về nhà từ lâu.”
Thường Bác với bộ dạng cà lơ phất phơ, đưa tay đẩy kính râm xuống thấp, cười cợt.
“Dù vậy vẫn hơn sao hạng A là cô Quan đây nhiều, Sếp Châu đã kết hôn rồi mà cô vẫn còn muốn làm người thứ ba.”
Quan Luy bị chọc tức đến đỏ mặt.
“Anh nói gì?”
Thường Bác.
“Sao nào? Cô dám làm mà không cho người khác nói?”
Quan Luy:
“Anh thử nói thêm một câu xem!”
Thường Bác cười nhạo:
“Sao chứ? Còn muốn động tay động chân với tôi à?”
Thường Bác nói rồi bắt đầu cởϊ áσ ngoài.
“Tới đi! Cô chỉ cần động tôi một cái, tôi sẽ la lên là cô bất lịch sự. Đến lúc đó tôi sẽ cho mọi người đều nhìn thấy Ngọc nữ Quan Luy trong truyền thuyết rốt cuộc là ngọc nữ hay là tục nữ.”
Khi nói như vậy, trông Thường Bác hèn không chịu nổi.
Quan Luy bị anh chọc tức cho đến mức đỏ mặt tía tai. Sau cùng thì chỉ vào Khương Ninh đang đứng sau Thường Bác.
“Cô chờ đó cho tôi! Chuyện này chưa xong đâu.”
Khương Nghênh bước ra từ sau lưng Thường Bác nhìn cô ta.
“Đúng là chưa xong. Phía sửa chữa mười nghìn, cô về rồi nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Quan Luy:
“Đồ thần kinh!”
Quan Luy tức giận bước đi, Khương Nghênh đút hai tay vào túi áo gió.
“Sao cậu đến trước? Khúc Tích đâu?”
Thường Bác kéo chiếc áo gió đang hở cổ để chắn gió luồn vào trong, rùng mình một cái rồi ôm lấy hai tay.
“Sắp đến rồi. Con chó đó lúc nào cũng là người đến sau cùng.”
Khương Nghênh ngẩng đầu trêu ghẹo.
“Có thằng chó cậu đến sớm ấy!”
Khương Nghênh nói xong, bước vào DK. Thường Bác làu bàu lèm bèm rủa xả theo sau.
“Châu Dị có biết cậu hay chửi thề vậy không?”
Khương Nghênh nói tiếp mà không hề thay đổi sắc mặt.
“Tại sao anh ta phải biết? Anh ta có xứng không?”
Châu Dị Không Xứng lúc này đang đứng cách hai người không xa. Miệng đang ngậm điếu thuốc lập lòe, đám bạn anh em đang đứng gần anh.
Có người la lên.
“Dị, cậu xứng không?”