Vưu Vật

Chap 8: Chuyện công cứ xử lý theo chuyện công

Khương Nghênh đặt điện thoại xuống.

Giọng nói trầm khàn của Châu Dị lướt ngang qua tai cô.

Khương Nghênh nhíu mày, cô thoáng bốc đồng muốn giả vờ không nghe thấy mà cúp máy.

“Trưởng phòng Khương, Sếp Châu bảo cô tới đi.”

“Ừ.”

Phẩm chất nghề nghiệp tốt đẹp cuối cùng đã trói buộc cô, khiến cô không thể có hành động phản nghịch chống đối ấy.

Khương Nghênh cầm bảng kế hoạch đến phòng làm việc của Trưởng phòng kế hoạch.

Lúc ấy Trưởng phòng kế hoạch đang cúi đầu khom lưng lấy lòng Châu Dị.

Thân người cao lớn của Châu Dị tựa vào ghế sô pha hút thuốc. Trưởng phòng Kế hoạch Triệu Sáng đang cầm gạt tàn đứng trước mặt anh.

Mỗi lần Châu Dị đưa tay khẩy điếu thuốc, anh ta đều vô cùng niềm nỡ đưa tay đón lấy.

Dáng vẻ khúm núm ấy khiến Khương Nghênh, người đang đứng ở cửa phòng nhìn vào liên tưởng đến đại tổng quản thời cổ đại.

Nếu ở thời cổ đại, Triệu Sáng chắc chắn là người đầu tiên của tổng quản đại nội.

Nhìn hai người tương tác với nhau một lúc, Khương Nghênh đưa tay gõ cửa.

Triệu Sáng lập tức nhìn lại, trên mặt nở nụ cười.

“Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh cũng nhoẻn miệng cười.

“Trưởng phòng Triệu.”

Châu Dị nhìn thấy Khương Nghênh, chỉ liếc mắt nhìn rồi lập tức dời ánh mắt, dụi điếu thuốc đang cầm trong tay vào chiếc gạt tàn mà Triệu Sáng đang cầm.

Châu Dị có thể không chào hỏi Khương Nghênh.

Nhưng Khương Nghênh thì không thể.

Khương Nghênh bước đi trên đôi giày cao gót vào cửa, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nói.

“Sếp Châu.”

Châu Dị trước giờ luôn công tư phân minh. Không bao giờ nói lời thừa. Phẩy tay về phía Khương Nghênh.

“Hai người nói chuyện đi, cứ kệ tôi.”

Châu Dị nói không cần quan tâm anh ấy, Khương Nghênh quả thật không nói thêm câu nào với anh. Nhấc chân trên đôi giày cao gót bước vào phía trong đến bên bàn làm việc và bày ra tập hồ sơ đang cầm trên tay, quay đầu nhìn về phía Triệu Sáng.

“Trưởng phòng Triệu?”

Triệu Sáng ngớ ra một lúc, lập tức nhìn về phía Châu Dị.

Châu Dị nhíu mày, ngón tay thon dài gõ gõ lên tay vị của ghế sô pha.

“Nhìn tôi làm gì? Trưởng phòng Khương gọi cậu mà.”

Triệu Sáng cười khan hai tiếng, rồi bước về trước.

“Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh đưa lưng về phía Châu Dị. Cô khom người, chiếc áo bị kéo lên theo để lộ vòng eo thon trắng sữa.

Đôi mắt lá răm của Châu Dị khép hờ, liiếc qua như không có gì, vẻ mặt lãnh đạm.

Khương Nghênh chỉ ra những điểm còn thiếu sót trong bảng kế hoạch, vẻ mặt Triệu Sáng lộ nét khó chịu.

“Thay đổi những điều này e là hơi khó.”

Khương Nghênh nói:

“Khó cũng phải sửa. Đại hội năm nay rất quan trọng, chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể biến thành vấn đề lớn.”

Triệu Sáng ngại có mặt Châu Dị nên không dám phản bác, chỉ cười trừ.

“Trưởng phòng Khương, tôi sẽ cố gắng.”

Khương Nghênh nhíu mày nhìn anh ta.

“Không phải cố gắng, mà là bắt buộc phải sửa.”

Triệu Sáng: “…”

Khương Nghênh rất nghiêm túc và quyết đoán dứt khoát trong công việc, đây là điều mà ai cũng biết.

Vẻ mặt Triệu Sáng không còn nét dễ chịu, anh ta cười ngượng.

“Trưởng phòng Khương, có vài vấn đề không đơn giản như cô nói. Ví dụ như mấy điều cô chỉ ra lúc nãy, thực ra không phải là kế hoạch ban đầu của phòng chúng tôi. Mà là yêu cầu của cô Quan. Cô cũng biết, vị trí trung tâm của đại hội lần này của Châu Thị Media là cô Quan. Những yêu cầu nhỏ này…”

Khương Nghênh lập tức đứng lên, bình thản, chừng mực nhìn Triệu Sáng.

“Những điều tôi vừa chỉ ra, anh bắt buộc phải sửa lại. Chỉ một chút sai sót về màu sắc sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả lên hình. Còn về phía Quan Luy, nếu không được thì đổi người.”

Những lời của Khương Nghênh khiến Triệu Sáng há hốc mồm, đứng yên tại chỗ. Một hồi lâu mới tỉnh lại.

Quan Luy là ai?

Đó là bạn gái tin đồn của Châu Dị. Người phụ nữ có khả năng trở thành bà chủ của Châu Thị Media nhất.

Khương Nghênh dễ dàng mở miệng nói bảo đổi người vậy sao?

Lần này Triệu Sáng không dám cương với Khương Nghênh, chỉ cười ha ha nói.

“Chuyện này… không ổn đâu nhỉ?”

Vẻ mặt Triệu Sáng là đang hỏi ý Khương Nghênh, nhưng ánh mắt lại xuyên qua vai Khương Nghênh nhìn về Châu Dị.

Châu Dị đang nghiêng người ngồi trên ghế sô pha, những ngón tay thon đang vân vê tách trà, nụ cười trên môi phảng phất nét đểu giả.

“Đổi Quan Luy rồi cô định để ai thay?”