Khương Nghênh đang tắm giữa chừng trong phòng tắm mới chợt nhớ ra là quên mang theo đồ thay vào.
Chiếc eo thon ép sát tường, thở ra với hơi khói tràn đầy hươn g thơm.
Bức tường gạch ngói lạnh và hơi nước ấm hình thành sự đối lập mới mẻ, khiến cô bất chợt run rẩy.
Đứng tựa sát vào tường chừng nửa phút, Khương Nghênh lấy chiếc khăn tắm quấn xung quanh ngực, bước đến cửa phòng gõ nhẹ hai hồi, rồi nói:
“Châu Dị, anh có ở ngoài không?”
Khương Nghênh vừa dứt lời vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại ở bên ngoài, cô nói thêm lần nữa.
“Châu Dị, em quên mang theo đồ để thay vào, anh có thể lấy giúp em không?”
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị vẫn chẳng nói gì.
Khương Nghênh bèn mở cửa phòng tắm he hé, khi nhìn thấy Châu Dị đang ngủ trên sô pha, thầm thở ra nhẹ nhõm. Cô đi chân không đến trước tủ quần áo lấy ra một chiếc áo ngủ rồi xoay lưng bước vào phòng tắm.
Ngay vào lúc cửa phòng tắm đóng lại, Châu Dị mở mắt, ánh mắt rơi đúng vào gót chân trần trắng nõn mềm mại của cô.
Khương Nghênh thay váy ngủ xong thì bước ra, ngước mắt lên nhìn thấy Châu Dị đang xem điện thoại trên sô pha.
Khương Nghênh nhíu mày:
“Anh chưa ngủ?”
Châu Dị nháy nháy mắt nhìn cô, cười đểu.
“Sao cơ?”
Khương Nghênh lấy hơi.
“Anh chưa có ngủ sao em gọi anh không trả lời?”
Châu Dị gác cánh tay đang cầm điện thoại lên tráng, giả ngơ đáp.
“Có à?”
Khương Nghênh: “…”
Thái độ của Châu Dị khiến Khương Nghênh không thốt nên lời, nhìn thẳng vào mặt anh một lát, không nói gì rồi xoay người lên giường.
Sau khi Khương Nghênh nằm xuống bèn vươn tay chỉnh ánh đèn ở đầu giường tối lại, vừa lướt điện thoại vừa chuẩn bị ngủ.
Khi mới vừa buồn ngủ, chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động của Châu Dị vang lên.
Châu Dị bấm nghe như thể xung quanh không có người, giọng nói trầm trầm quyến rũ.
“A lô!”
Căn phòng quá yên tĩnh, một giọng nữ õng ẹo vang lên trong điện thoại rõ mồn một.
“Dị à, ra chơi đi.”
Châu Dị cười ngốc.
“Nhớ tôi à?”
Cô gái nũng nịu.
“Ghét hà! Có ra không thì bảo!”
Giọng nói Châu Dị lắng xuống.
“Không ra được. Tối nay ở nhà cổ.”
Nói xong, Châu Dị lại bổ sung thêm một câu.
“Ngủ với vợ.”
Châu Dị nói xong, đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc rồi sau đó cô gái cúp máy đầy giận dữ.
Nghe thấy tiếng bíp bên đầu bên kia, Châu Dị tặc lưỡi.
Châu Dị vừa cúp máy thì điện thoại của Khương Nghênh lại vang lên.
Khương Nghênh lướt mắt nhìn điện thoại thấy cuộc gọi đến của Quan Luy. Cô có ý muốn tắt máy.
Quan Luy, thanh mai đúng nghĩa, danh xứng với thực của Châu Dị.
Nếu không phải xảy ra sự cố ngoài ý muốn ấy, có lẽ vị trí bà Châu bây giờ là của cô ta.
Khương Nghênh vốn định đợi cho máy tự động ngắt, nào ngờ đâu người ở đầu bên kia kiên trì gọi liên tiếp mấy lần.
Khương Nghênh đành bấm phía nghe máy, làn môi đỏ nhấp nháy, giọng lạnh nhạt:
“A lô, cô Quan.”
Quan Luy nghe thấy giọng Khương Nghênh bèn lớn giọng rủa xả.
“Khương Nghênh, cô cố ý phải không? Biết hôm nay là sinh nhật của tôi nên cô cố tình đưa Dị về nhà cổ.”
Khương Nghênh: “…”
Quan Luy nói không ngừng nghỉ.
“Giờ cô bảo Dị ra đi!”
Khương Nghênh:
“Xin lỗi, tôi không làm được.”
Quan Luy tức giận.
“Khương Nghênh, cô đừng có quá đáng, cô…”
Không đợi Quan Luy chửi xong, điện thoại Khương Nghênh đang cầm trong tay bị giật đi.
Khương Nghênh ngẩng đầu, Châu Dị đang đứng ở bìa giường phía cô, cổ áo hơi mở rộng, nửa vạt áo thả xuống, một nửa thì nhét vào chiếc quần Âu màu đen.
“Đừng có vô cớ gây sự nữa.”
Quan Luy hít mũi.
“Hôm nay là sinh nhật của em.”
Ánh mắt Châu Dị lướt qua cánh vai với làn da nõn nà của Khương Nghênh, ánh mắt tối lại.
“Sinh nhật vui vẻ.”