Tôi là Hồ Lục Hải, năm nay tính không nhầm thì tôi đã tròn ba mươi tuổi rồi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một gia đình nghèo và bây giờ tôi vẫn vậy vẫn rất nghèo. Bố mẹ của tôi thì cũng đã mất sớm chỉ còn tôi một mình trên đời kể đến đây thì mọi người cũng thấy nhà tôi như thế nào rồi. Hiện tôi đang làm công việc văn phòng.. À không hiện tại thì tôi đã bị đuổi việc rồi, lý do ấy hả? Lý do cũng đơn giản thôi, tôi và người yêu của tôi ở chung một công ty nhưng cô ấy đã phản bội tôi vì một chức trưởng phòng cô ấy đã trở thành người yêu của chủ tịch công ty và cái kết các bạn cũng biết rồi đấy. Tôi đã bị đá ra công ty.. Hờiiii thật là tệ. Đã vậy lương vài tháng nay của tôi còn bị giữ lại và chưa được thanh khoản, tiền nhà mấy tháng nay cũng chưa trả tiền. Giờ tôi biết phải làm sao đây nhỉ? Hiện tại tôi đang ngồi trên cầu, tôi có nên nhảy xuống không đây trời? Hay là vậy đi bây giờ sẽ đếm một hai ba thì tôi sẽ nhảy..
- Một..
- H.. hai..
- B..
Thật sự thì tôi vẫn không dám, thật quá đáng sợ. Bây giờ tôi phải làm sao, phải làm sao đây ông trời.. tôi ngước mặt lên trời hét to:
- Tại sao vậy ông trờiiii
- Tại saoooooo?
- Aaaaaaaaaa..
Ngồi một lúc nữa thì tôi cầm chiếc cặp đã tàn tạ của tôi và đứng lên, bầu trời hôm nay thật đẹp, một khoảng hoàng hôn làm rung động lòng người. Tôi quyết định rồi tôi sẽ sống tiếp, tôi sẽ cố gắng đễ người yêu cũ và thằng sếp chết tiệt của tôi phải hối hận.
Đang bộ đi trên đường về nhà tôi đang dừng đèn đỏ thì nhìn xa xa thấy lấp ló một bóng hình nho nhỏ màu hồng đang chạy theo thứ gì đó màu vàng ra giữa đường lớn. Thật ra thì tôi bị cận đến bốn độ rưỡi nhưng lúc nãy ngồi trên cầu tôi lỡ làm rơi chiếc kính mất rồi.. Thoáng nghĩ trong đầu không hiểu sao anh ta đột nhiên lao lên một cách không kiểm soát, đôi chân anh chạy nhanh hết mức có thể.
Hai phút trước..
Hai mẹ con đang đi với nhau thì người mẹ bắt gặp người bạn đã lâu không gặp. Hai người dừng lại nói chuyện, được một lúc thì người con gái khoảng năm sáu tuổi gì đó lên tiếng:
- Mẹ ơiiiiii, bóng của con lăn mất rồiii
- Mẹ ơi nghe con nói nàyyy
- Mẹ.. (Người mẹ vẫn đang lo nói chuyện với người kia mà quên mất để ý con mình nói gì)
Một quyết định táo bạo người con lao ra đường nhặt bóng với một suy nghĩ: Nếu mình tự nhặt được bóng chắc mẹ sẽ tự hào mình lắm, mẹ sẽ khen thưởng mình.
Cô bé lao theo quả bóng của mình, lao ra giữa đường thì không vào lại được nữa thì bèn khóc òa lên:
- Mẹ ơi con sợ..
Người mẹ bây h mới tá hỏa lên bên cạnh đó không xa một chiếc xe tải mất lái đang lao đên với một tốc độ rất nhanh. Thật sự, thật sự không kịp nữa rồi ôi con tôi. Người mẹ đứng thẫn thờ ra đó và không làm gì được nữa chỉ còn cách hét lên Cứu con tôiii
Vớiiiii. Một bóng hình quen thuộc lao ra, rất nhanh tay đẩy cô bé bay ra khỏi chiếc xe tải.. cô bé đã thoát được nhưng vẫn nghe một tiếng:
- Uỳnhhhhhhhhhhh..
- Ai đó cứu người này vớiiiiiiiiiii (tiếng người mẹ)
- Ai đó gọi cấp cứu nhanh đi.. (người qua đường)
Ôi dồi sao tối thế nhỉ sao âm thanh lại nghe nhỏ như thế này. Bầu trời trong mắt Lục Hải dần tối lại, âm thanh tiếng khóc dần nhỏ đi.. Mình chết rồi sao.. Mình đã quyết định sống tiếp rồi cơ mà.. Thật vậy saooo.. Thật.. Lục Hải dần mất đi hơi thở cuối cùng.
Ủa sao bây giờ lại có tiếng rồi.. Tiếng xì xào gì nghe lạ thế nhỉ. Âm thanh gì đây? Tiếng nước ngoài à khó nghe vậy.
- É la con phơ đu ca sô
- Nô a tê ra pu cu sa na hê
- Yo không ge ra ta ba su ru ín ge
Trời ơi tôi dần mở mắt ra.. Cảnh tượng xung quanh thật kì lạ. Một căn nhà gỗ, trời ơi cái gì ấm ấm mềm mềm vậy (tôi đang ở trên vòng tay người phụ nữ). Người đàn ông đang chu mồm lại hôn tôi.. Ê Ê người ta là trai thẳng nhé tránh ra cái coii ê ê
- Ú chụt (hôn lên mặt đứa trẻ)
- Ô ra te sha sá rư ab a hnhnhnhn. Dịch: Đứa trẻ này thật là đẹp trai giống anh đó nha hehehehe
Trời ơi tôi vẫn không hiểu hai người này nói gì để tôi giơ tay vả mặt ổng một cái. Vẩy vẩy.. ủa gì vậy sao khó điều khiển và tay mình lại nhỏ như thế này, ủa ủa là saooooo.
- Ta fa ge yas sg dn sbv et dc ac va. Dịch: Thằng nhóc này cũng phá phách phết đấy nhỉ
- Svas asjaa a sg gsá. Dịch: Nó cũng giống anh lúc trước chứ còn gì
- Không ho hi nê. Không hề!
(Lục Hải) Tất cả là saooooooooooooooooooooooooo?