Trở Về Cấp 3 Cùng Ông Chủ

Chương 35

Triệu Cửu: “Đυ.ng phải thì cứ nói tôi quên thanh toán học phí.”

Tuy rằng học phí sẽ do quản gia chuyển khoản tới tài khoản trường học, nhưng các giáo viên khác lại không biết.

Tô Li gật đầu, còn may ông chủ vừa lúc chuyển trường, bọn họ còn có lý do đi vào.

Hai người thương lượng xong, Triệu Cửu rũ mắt nhìn bí thư bê chồng sách, bí thư nhà hắn khỏe như vậy sao?

Lúc này, tay Tô Li bắt đầu nhũn ra, cô đang muốn buông xuống nghỉ một chút, chồng sách cao lại hơi lệch, thân mình cô đi theo nghiêng một cái, sách sắp rơi xuống.

Tô Li đang hoảng, một đôi tay lại đỡ cô, theo sát, cô đυ.ng vào trong một vòng ngực, sách đi theo đổ vào trên người người nọ.

Tô Li sửng sốt, Triệu Cửu lại giơ tay tới, cầm lấy số sách bị đổ.

Triệu Cửu ôm đi một nửa sách, hắn đã nói mà, bí thư nhà hắn từ khi nào lại khỏe như vậy?

Một chồng sách nặng như vậy cũng bê được.

Tô Li chỉnh lại số sách trên tay, ông chủ thật tốt nha.

Phía sau, hai người Tiền Lỗi và Chu Hân Hân nhìn hai người phía trước lại lần nữa dường như không có việc gì đi tới.

Bọn họ đã nói mà! Triệu Cửu thấy thế nào cũng không phải là kiểu cặn bã chỉ biết sai sử bạn gái!

Mấy người đi về phía khu dạy học, Tô Li thuận tiện nhớ lại mọi chi tiết trước khi bọn họ xuyên về quá khứ, chờ chút nữa tiến vào căn phòng kia, toàn bộ tình tiết làm giống nhau như đúc, tranh thủ trở lại mười hai năm sau.

Tô Li và Triệu Cửu tiếp tục đi tới, một đường trở về khu dạy học, ngừng ở cửa hông khu dạy học năm hai, quay đầu nhìn hai người đi ở đằng sau.

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân thấy hai người kia rốt cuộc cũng nhớ tới bọn họ, chạy nhanh đi qua. Không dễ dàng, không dễ dàng, nếu chậm vài phút nữa, liền có thể đến phòng học.

“Bộp bộp bộp” vài tiếng, âm thanh đập bóng vang lên, Tiền Lỗi và Chu Hân Hân nhìn qua, ngay sau đó sửng sốt, chạy nhanh nhìn về phía Tô Li.

Tưởng Hướng Nam! Tô Trừng?

Bọn họ chuẩn bị đi học tiết thể dục sao?

Triệu Cửu đưa lưng về phía khu dạy học, nhìn thấy biểu tình kỳ quái của hai người, đi theo nhìn về phía bí thư nhà mình.

Tô Li có loại cảm giác quen thuộc, ký ức ngày xưa sống lại, âm thanh bóng rổ rơi xuống đất rất quen thuộc.

Cô quay đầu, mấy nam sinh và nữ sinh lớp 8 và lớp 1 đứng ở phía sau bọn họ, một nam sinh đang kẹp bóng rổ trong cánh tay.

Tưởng Hướng Nam đứng ở phía trước nhất, mặc áo ngắn tay màu đen, quần đồng phục màu lam, trên tai đeo tai nghe màu trắng, dây tai nghe buông xuống, kéo dài đến trong túi.

Tô Trừng mặc áo sơ mi trắng, trên áo sơmi còn cài nơ con bướm màu đen, vẻ mặt ý cười đứng ở bên cạnh Tưởng Hướng Nam, nhìn thấy bọn họ tươi cười liền đọng lại.

Tô Trừng nhìn thấy Tô Li và Triệu Cửu cũng cả kinh, nhìn sách trong tay bọn họ, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Triệu Cửu.

Nam sinh tuấn tú trắng nõn, bên ngoài khoác áo đồng phục, bên trong là áo ngắn tay màu vàng đồng phục của trường học, giờ phút này đang xoay người nhìn về phía bọn họ, nâng con ngươi lên, còn mang theo tự tin của người lớn lên trong yêu chiều.

Hắn đích xác rất đẹp trai, so với Tưởng Hướng Nam là một loại phong cách hoàn toàn đối lập, tỏa ánh mặt trời, tinh thần phấn chấn, làm người vừa thấy liền không nhịn được muốn tiếp cận.

Tô Li cũng giống như đã thật lâu không cười vui vẻ như vậy, tựa hồ có hơi chút giống tiểu công chúa vui vẻ đơn thuần mà cô nhìn thấy khi vừa mới về đến nhà.

Tô Trừng siết chặt nắm tay dưới lớp áo khoác đồng phục, trong lòng không quá thoải mái.