Trở Về Cấp 3 Cùng Ông Chủ

Chương 24

Tô Trừng đột nhiên ngẩng đầu, luống cuống, mẹ vừa nãy là đang đợi Tô Li sao? Bọn họ trước đó không phải đều không đợi sao?

Lúc này, Tô Li mở cửa nhà, nhìn thấy ba người còn chưa có ăn cơm, hơi khựng lại.

“Sao mọi người còn chưa có ăn cơm? Ba hôm nay tan tầm chậm sao?”

Cô nhớ rõ ba năm cấp 3, đều là tăng cường Tô Trừng ăn cơm, Tô Trừng đói bụng, nếu cô không kịp thời về nhà, chờ cô trở lại mở cửa, liền sẽ nhìn thấy bộ dáng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ăn cơm.

Tô Lâm: “Đang đợi con về ăn cơm, sao lại về muộn như vậy?”

Tô Li nhớ tới cẩu tử ở dưới lầu còn chưa có ăn cơm, nói: “Con đi trở về lấy đồ, con không nghĩ mọi người sẽ chờ con.”

Tô Li hoang mang nhìn về phía Phương Lan và Tô Lâm, hôm nay làm sao vậy?

Tô Lâm đang muốn nói bọn họ đã khi nào không chờ cô ăn cơm? Nhưng hắn bỗng nhiên nhớ ra, từ sau khi Trừng Trừng về nhà, hình như họ không chờ cô ăn cơm nữa.

“Mau ăn cơm đi.” Tô Lâm nói.

Tô Li: “Con không ăn, giờ tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi, con trở về lấy hành lý, đêm nay sẽ vào ký túc xá ở.”

Tô Li bước nhanh về phòng, kéo rương hành lý lên, lại ôm chăn và nệm trong ngăn tủ ra tới, đặt ở phía trên rương hành lý, cùng nhau kéo đi.

Tô Lâm đang muốn đứng dậy, chuẩn bị đưa cô đi đến trường học, Tô Trừng nhìn thấy động tác của ba, liền mở miệng nói: “Tiểu Li, để ba đưa em đi đến trường đi?”

Tô Lâm đang muốn đứng dậy lại ngồi trở về, chờ Tô Li mở miệng.

Tô Trừng rũ mắt, Tô Li không chỉ sẽ không mở miệng, tính tình Tô Li còn quật cường, cô nói như vậy, dù cho Tô Lâm chủ động muốn đưa Tô Li đi, Tô Li cũng sẽ cự tuyệt.

Tô Li nghĩ đến cẩu tử chờ ở dưới lầu, đi tới cạnh cửa: “Không cần, chút đồ này chính con có thể dọn được.”

Tô Lâm nghe vậy nhíu mày, cầm đũa lên ăn cơm, nếu con bé nói có thể dọn, vậy cứ tùy con bé!

“Nhiều như vậy, một mình con……” Phương Lan đang muốn nói chuyện, Tô Li đã đi ra ngoài, Phương Lan nhìn cánh cửa đóng lại, bỗng nhiên cảm thấy con bé giống như sẽ không trở về nữa.

Nhưng con bé không trở lại còn có thể đi đâu?

Tô Lâm nói: “Ăn cơm đi, chính con bé muốn thể hiện thì cứ tùy con bé, nếm mùi thất bại liền sẽ biết sai.”

Tô Li xuống lầu, kéo đồ ra cổng lớn tiểu khu, tài xế chạy nhanh xuống xe, đi qua giúp cô dọn, lại nhét vào cốp xe.

Tô Li lên xe, nhéo nhéo tay của mình, nệm và chăn, không phải nặng bình thường.

Triệu Cửu nắm di động, nhìn bản đồ, hỏi: “Phụ cận đây có chỗ nào có thể ăn cơm không?”

Tô Li ngồi thẳng thân mình, thành khẩn trả lời: “Phụ cận trường THPT Một có rất nhiều.”

Mười năm, cô mười năm đã không ăn đồ ăn vặt.

Triệu Cửu thu di động: “Được, tùy tiện ăn một chút đi.”

Tô Li chỉ huy tài xế lái xe, cuối cùng thả bọn họ ở ven đường, Tô Li nhìn cửa hàng phụ cận, ký ức đã mơ hồ dần dần rõ ràng, cô mang theo Triệu Cửu vào cửa hàng sủi cảo.

Cô nhớ rõ sủi cảo cửa hàng này không tồi.

“Bác, cho cháu một phần sủi cảo chưng lớn, một phần sủi cảo chiên nhỏ, hai chén bột đậu.” Tô Li đứng ở cửa sổ, nói với bác gái bên trong.

Bác gái ngẩng đầu vừa thấy, cười nói: “Bạn nhỏ hôm nay lượng ăn tăng trưởng sao?”

Tô Li khựng lại, chạy nhanh chỉ về phía Triệu Cửu ở phía sau.

“Không phải, cháu còn có bạn.”

Bác gái nhìn qua, thiếu niên sạch sẽ lại đẹp, đứng tùy ý ở kia, đột nhiên làm nổi bật vẻ cũ kỹ của cửa hàng cô.