Trong lòng Tô Trừng căng thẳng, chờ Tô Li nói chuyện cô bị bọn họ bỏ lại trạm xe.
“Con muốn trọ ở trường.” Tô Li nói, lời này vừa ra, cả nhà đều sửng sốt.
Phương Lan khó hiểu nói: “Đang êm đẹp, vì sao muốn trọ ở trường?”
Tô Lâm buông chiếc đũa xuống, hắn nghĩ tương đối nhiều, hắn hoài nghi cô tiếp tục quấn lấy đứa trẻ Tưởng gia kia, hỏa khí của hắn dần dần đi lên, nếu không phải giáo viên gọi điện thoại lại đây, bọn họ cũng không biết cô lại có thể làm ra chuyện cạy góc tường của chị gái. Tuy rằng bọn họ cũng không tán đồng Tô Trừng yêu sớm, nhưng cách làm của Tô Li chính là vấn đề nhân phẩm.
Tô Li: “Con muốn chăm chỉ học tập, bầu không khí ở trường học tương đối tốt.”
Tô Lâm nhíu mày nói: “Thứ bảy không phải đã mời gia sư về nhà cho các con sao?”
Tô Li nhìn vào mắt ba Tô, cô nhớ rõ gia sư kia là bởi vì Tô Trừng thi giữa kỳ không bằng cô, nên đã khóc cùng mẹ cô, sau đó bởi vì mẹ cô giao phó, cuối cùng biến thành chỉ chiếu cố tiến độ học tập của một mình Tô Trừng.
“Con thích phương pháp dạy học của giáo viên ở trường học hơn.”
“Vậy Tưởng Hướng Nam thì sao?” Tô Lâm nhấp môi dưới.
Tô Li: “Con không thích nữa.”
Tô Lâm không quá tin tưởng, mấy ngày hôm trước còn như thế nào, hôm nay đột nhiên lại tốt?
Tô Li: “Con muốn học tập, tình yêu gì đó đều là mây bay, con đã nhìn ra.”
Tô Lâm đánh giá Tô Li, đáy mắt đứa nhỏ không có quật cường và ủy khuất của mấy ngày hôm trước, nhìn như là thật sự đã thấy ra.
“Vậy con đi đi, nhưng nếu thành tích cuối kỳ của con không đi lên, học kỳ sau con phải về nhà ở.” Tô Lâm nói, đứa trẻ Tưởng gia kia rõ ràng chán ghét con bé, hẳn là sẽ không để con bé lại quấn lấy hắn, hơn nữa Tiểu Li gây chuyện, Trừng Trừng hiện tại ở nhà cũng không thoải mái, hai người tách ra một chút cũng tốt.
Tô Li gật đầu: “Vâng.”
“Đúng rồi, nếu con trọ ở trường, vậy có thể trả lại di động……” Tô Li suy nghĩ di động hẳn là có thể trả lại cho cô đi.
“Xem thành tích thi giữa kỳ của con rồi lại nói.” Tô Lâm lạnh lùng nói.
Tô Li: “……”
Thôi được, có khi trước khi thi giữa kỳ cô đã có thể trở lại tương lai được.
Tô Trừng khó hiểu nhìn về phía Tô Li, cô thật sự từ bỏ?
Cơm nước xong, Tô Trừng ôm di động nói chuyện trong nhóm: “Em gái tớ muốn dọn vào ký túc xá ở.”
Từ Liên: “Không phải chứ, Tưởng Hướng Nam cũng đang ở trong ký túc xá.”
Tô Trừng: “Em ấy nói muốn chăm chỉ học tập, không phải vì Tưởng Hướng Nam.”
Từ Liên: “Cũng chỉ có cậu tin.”
Tô Trừng cười nhạt, nhưng mặc kệ Tô Li quấn lấy Tưởng Hướng Nam như thế nào, Tưởng Hướng Nam cũng sẽ không thích nó.
“Tớ cá một gói que cay, về sau anh Tưởng ăn cơm sáng, ăn cơm chiều đều sẽ nhìn thấy Tô Li.” Hồ Tiêu nói.
Tưởng Hướng Nam không trả lời, mọi người đều biết hắn không thích trả lời tin nhắn.
Tô Li bắt đầu thu thập hành lý, sau khi trọ ở trường, cô sẽ đi mua di động, ba mẹ cô cũng không biết, càng sẽ không đi nghĩ xem cô từ đâu mà có tiền.
Hai giờ sau, một chiếc xe từ nội thành phồn hoa tiến vào một con đường nhỏ yên tĩnh, ngừng ở trước một biệt thự sân vườn, Triệu Cửu từ trên xe đi xuống, bước vào.
Triệu gia là gia tộc lâu lời, ông nội Triệu có mấy đứa con trai không biết cố gắng, bình thường quá mức, cũng may trong số những đứa cháu lại có người cơ linh, tuổi còn nhỏ tâm cơ cũng sâu, ông tuổi đã lớn, cũng muốn có người không ham quyền lợi trong tay ông, có thể làm ông yên tâm yêu thương.
Sau này, Triệu Cửu ra đời, mọi người đều đã nhìn ra sự thiên vị và coi trọng của ông.