Trở Về Cấp 3 Cùng Ông Chủ

Chương 11

Nghe nói ngôi trường kia được xây dựng vào mười năm trước, vốn dĩ chỉ là trường tư thục bình thường, học phí đắt, nhưng từ mấy năm trước, đột nhiên có người đập vào không ít tiền, làm cho trường học kia trở thành người bình thường không vào được, sau đó bắt đầu từ năm trước, ngạch cửa còn đề cao, có tiền cũng không nhất định tiến vào nổi.

Đứa con trai mà mẹ kế Tưởng Hướng Nam mang về cũng phải phí không ít sức lực mới đi vào được.

Hình như là vì ai đó mới liều mạng nhét vào.

Tô Trừng nhìn chiếc xe kia, cũng không biết ai ngồi bên trong.

Chỗ này giao thông bị kẹt, xe dùng tốc độ của rùa bò về phía trước.

Tô Li nhìn bên ngoài xe, nhớ tới nơi này kẹt xe nghiêm trọng.

“Đến trạm giao thông công cộng phía trước thì cho tôi đi xuống đi.”

Tài xế chậm rãi tìm trạm giao thông công cộng.

Tô Li nhìn về phía ông chủ ở bên cạnh, khuôn mặt non nớt, mặc đồng phục trường tư thục, gác chân, cà vạt không thắt chỉnh tề, toàn thân viết mấy chữ người cà lơ phất phơ, cô giơ tay nhéo tay áo hắn.

“Hử? Làm cái gì vậy?” Triệu Cửu cúi đầu nhìn ngón tay trên tay áo, cô đều chỉ ở thời điểm có việc nhờ người mới nắm lấy.

“Tiền lương của tháng tôi từ chức chưa có trả cho tôi, còn có lương tháng trước.”

Triệu Cửu nhướng mày: “Tôi đã phê duyệt sao?”

Tô Li: “Dựa theo luật lao động, tôi chỉ cần nộp đơn trước ba mươi ngày là được.”

Triệu Cửu: “……”

“Hiện tại đã đủ ba mươi ngày rồi sao?” Triệu Cửu lại nói.

Tô Li: “……”

Không chỉ chưa đủ ba mươi ngày, còn biến thành 4000 gần 5000 ngày.

“Vậy anh trả cho tôi tiền lương tháng trước đi.” Tô Li nói.

Triệu Cửu: “Làm cái gì vậy? Không đúng, cô hiện tại chỉ là một học sinh cấp 3, cần nhiều tiền như vậy làm cái gì?”

Tô Li: “Tôi hiện tại không có tiền! Chỉ còn sót lại có hai mươi đồng, đi qua đi lại cũng đã mua nước và bánh mì.”

Hiện tại cô còn thừa có 17 đồng.

Triệu Cửu khó được choáng váng, bí thư của hắn lại nghèo như vậy sao?

Triệu Cửu móc di động ra: “Cô lại có thể nghèo thành như vậy?”

Triệu Cửu chuẩn bị chuyển khoản WeChat cho cô, tìm phần mềm, phát hiện hiện tại còn chưa có WeChat.

“Báo tài khoản ngân hàng cho tôi.” Triệu Cửu nói.

Tô Li: “Tôi chưa mở tài khoản, không có tài khoản, tôi muốn tiền mặt.”

Triệu Cửu: “……”

Cô đây là nghèo đến như thế nào vậy.

Triệu Cửu cầm ví tiền, mở ra, lấy ra một chồng tiền bên trong, đưa qua: “Trên người tôi chỉ có như vậy, trước cho cô, cô bây giờ chỉ là một học sinh cấp 3, hẳn là đủ dùng.”

Tô Li thô sơ giản lược nhìn một chút, đại khái khoảng hai ngàn, cô cất tiền đi, ông chủ kỳ thật khá tốt, nếu không phải quá mức cuồng công tác, quá mức suy giảm sức khỏe, cô cũng luyến tiếc từ chức.

“Cảm ơn ông chủ.” Tô Li nhận tiền xong, tài xế chạy đến trạm giao thông công cộng, cô mở cửa xuống xe, một tay đặt ở trên cửa xe nói, “Ông chủ, ngài đi thong thả.”

Cửa xe lại lần nữa bị cô đóng lại.

Triệu Cửu xoa xoa giữa mày, bí thư chính mình lừa tới, bí thư đi theo chính mình mười năm, hắn cần khoan dung một chút.

“Tiểu thiếu gia?” Tài xế nơm nớp lo sợ hô một câu.

Triệu Cửu dựa vào thành ghế nói: “Chỉ là người trong lúc trộm gây dựng sự nghiệp, thật vất vả chọn được, gần đây lại không nghĩ làm nữa.”

Tài xế nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhớ tới phương thức Triệu gia giáo dục đời sau, cũng cảm thấy rất bình thường.

Tài xế lái xe chở Triệu Cửu về nhà.

Tô Li đi ở trên đường về nhà, dựa vào ký ức mơ hồ, cõng cặp sách vào tòa nhà của nhà chính mình, lại ấn thang máy đi lên.

Tô gia không tính là đặc biệt có tiền, nhưng căn phòng này mua sớm, thời điểm cô học tiểu học đã mua, năm đó giá cả không tính là thái quá, thuần túy là vì để phương tiện cho cô đi học cấp hai nên mới mua.