Mười phút sau, đám người Trình Du trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Cửu gọi điện thoại, không lâu sau một chiếc Maybach lái qua đây, sau đó học sinh trường THPT một kia mở cửa xe ra, Triệu Cửu thản nhiên ngồi xuống, lại sau đó, học sinh kia quen cửa quen nẻo cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại, cuối cùng xe rời đi.
“Đại ca vì sao bỏ lại chúng ta, sau đó mang theo nữ sinh kia rời đi vậy?”
Triệu Cửu chưa bao giờ làm loại hành động thấy sắc quên bạn này.
Trên xe, Triệu Cửu dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, nhìn bí thư ở bên cạnh, có chút non nớt, nhưng thật sự là Tiểu Tô của nhà hắn, tuy nhiên vẫn có hơi chút không thích hợp.
“Cô trước kia ngu si như vậy sao?”
Tô Li lắc đầu: “Không phải. Tôi đây là ngồi xe buýt bị say, tôi ngồi hết bốn chiếc xe buýt. Tôi hiện tại nghe anh nói chuyện cũng cảm thấy lỗ tai của chính mình giống như bị nhét bông.”
Triệu Cửu nhìn bộ dáng cô hiện tại, nâng tay lên cấu mặt cô, Tô Li quay đầu trừng hắn.
Triệu Cửu xác định cô là say xe thật, trừng hắn cũng không có khí thế, hắn thu hồi tay.
“Sao cô không lái xe……”
Triệu Cửu nhìn đồng phục học sinh của cô, à, cô hiện tại vẫn là học sinh nghèo.
“Vì sao lại muốn đi?” Triệu Cửu hỏi vấn đề trước khi xuyên trở lại đang muốn hỏi.
Tô Li quay đầu nhìn hắn, cô vì sao từ chức, trong lòng hắn không hiểu chút nào sao?
Triệu Cửu đối diện với ánh mắt tức giận của cô, chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn không phải là hắn dùng cô hơi tàn nhẫn một chút thôi sao? Nhưng tiền lương hắn trả cũng rất tương xứng mà.
Tô Li tinh tế bẻ mười năm này, một năm đầu là điều kiện sinh hoạt gian khổ, bốn năm sau đi lên quỹ đạo, phát triển lớn mạnh gian khổ, 5 năm sau không chỉ cần phát triển, còn phải chỉnh đốn những kẻ ngoan cố bên trong, đối phó đám đầu trâu mặt ngựa ở Triệu gia.
Cô ngủ so với chó còn trễ hơn, dậy so với gà còn sớm hơn, tuy rằng Triệu cẩu tử trả tiền lương đủ cao, làm cô chưa đến 30 tuổi đã mua được một căn chung cư không tồi, nhưng mua tới hơn một năm, cô một lần cũng chưa bước vào, tháng trước vốn dĩ tưởng trở về, kết quả mở cửa xe Triệu Cửu ra đi xuống, đến nửa đường, cô sống chết không nhớ ra căn hộ ở tòa nào, tầng bao nhiêu.
Vì thế cô phản ứng lại đây, cô đang ở trong những ngày có rảnh kiếm tiền không có rảnh tiêu tiền, cô nên về hưu, cô nên sống những ngày buổi sáng dẫn chó đi dạo, buổi tối ôm mèo.
“Đã kiếm đủ tiền rồi, nên muốn nghỉ hưu.” Tô Li nói.
Triệu Cửu theo bản năng di chuyển chiếc nhẫn ở ngón tay, mới phát hiện hiện tại trên tay không có gì, chiếc nhẫn tượng trưng cho người cầm quyền vẫn còn đang ở trên tay ông nội của hắn.
Hắn nhéo nhéo ngón tay: “Mới mấy năm? Đã về hưu? Có ai sẽ ngại tiền nhiều chứ?”
Tô Li đang muốn nói chính mình, nhưng bàn tay chống ở trên chiếc ghế xe bằng da thật, cô trầm mặc, có tiền giống như có thể mua được Maybach của Triệu Cửu.
Tô Li thò tay qua, kéo kéo tay áo hắn: “Ông chủ, ông chủ có thể cho tôi chiếc Maybach làm quà từ chức hay không?”
Triệu Cửu vừa nghe vậy, lập tức rút tay áo về: “Không cần nằm mơ.”
Có bí thư nhà ai có lá gan mở miệng hỏi chiếc xe yêu thích của ông chủ không?
Còn có, cô cho rằng hắn không biết, cô ngầm gọi hắn như thế nào sao.
Có việc thì gọi ông chủ Triệu, không có việc gì thì Triệu cẩu tử, tâm tình không tốt không kém thì mới gọi Triệu Cửu.
Tô Li suy ngẫm cũng đúng, Triệu Cửu yêu xe như mạng, đặc biệt là thích Maybach.
Cô có hơi chút mất mát, yên lặng tính tiền, sau khi cô từ chức có phải nên đầu tư một chút, kiếm một chiếc xe trở về hay không?