Trở Về Cấp 3 Cùng Ông Chủ

Chương 7

“Bỏ đi, em ấy như vậy cũng rất đáng thương.” Cô gửi xong, lại nhìn về phía Tưởng Hướng Nam, thiếu niên đã sớm nhắm hai mắt lại, đeo tai nghe.

Tô Li sau khi xác định chiếc xe này đến trạm đông, liền đi trở về đằng trước, ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, về nhóm người ở đằng sau, cô có thể coi như không thấy được, đi theo Triệu cẩu mười năm, da mặt đã sớm dày như tường thành.

Cô là muốn đi tìm Triệu cẩu…… Không phải, là tìm ông chủ để lĩnh tiền lương.

Lúc trước Triệu cẩu…… ừm, ông chủ đã lừa dối cô bán mạng như thế nào, cô hiện tại liền phải lừa dối nhóc Triệu Cửu chưa đầy 18 tuổi trả tiền tiền lương cho cô.

Thiên Đạo luân hồi, trời xanh tha cho ai?

Ra tới lừa đảo, sớm hay muộn sẽ phải trả lại!

Mười phút sau, Tô Li che lại ngực, một cỗ cảm giác ghê tởm nảy lên trong lòng, cô phát ngốc, ngồi chiếc Maybach của Triệu Cửu đã quen, cô đây là không thích ứng với xe buýt?

Có hơi chút say xe?

Tô Li nhắm chặt miệng, nhìn xem còn bao xa mới đến.

Mấy người đằng sau thấy Tô Li qua vài trạm cũng không xuống xe, biểu tình càng ngày càng khó coi.

Qua tầm 40 phút, xe ngừng ở trạm đông, Tô Li bay nhanh lao xuống xe, mấy người phía sau liên tiếp xuống xe, liền nhìn thấy Tô Li nôn ở bên thùng rác.

“Đi.” Lúc này, Tưởng Hướng Nam đi về phía một chiếc xe buýt khác.

“A?” Tô Trừng không rõ làm sao vậy.

Mấy người cũng phản ứng lại đây, cùng nhau đi về phía chiếc xe buýt kia, chờ bọn họ lên xe, lại đi đến hàng phía sau, trộm nhìn Tô Li bên ngoài đang nôn mửa.

“Tưởng Hướng Nam?” Tô Trừng hỏi.

Tưởng Hướng Nam nhìn người ở bên ngoài, ánh mắt lãnh đạm, Tô Trừng nhìn biểu tình hắn không kiên nhẫn, phản ứng lại đây.

Từ Liên cũng phiền nói: “Lớp chúng ta đi mua quần áo đại hội thể thao, nó theo tới làm cái gì?”

“Rõ ràng là chưa từ bỏ ý định với Tưởng Hướng Nam.”

Cũng không biết hôm nay cọng dây thần kinh nào của cô bị đứt, hơn hai tháng thành thành thật thật, không chọc bọn họ phiền, hôm nay lại theo tới.

Tuy rằng Tưởng Hướng Nam không thích cô, nhưng cô quấn lấy như vậy cũng rất phiền.

Tô Trừng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Tô Li móc khăn giấy ra lau miệng, lại tùy tay ném vào thùng rác, sau đó xoa ngực đi ra ngoài.

“Nó khẳng định cho rằng chúng ta vẫn còn đứng đó! Mau, ngồi xuống đi.” Một đám người chạy nhanh ngồi xuống.

“Bác lái xe, có thể chạy luôn được không?” Từ Liên hỏi.

Bác tài xế nhìn thời gian nói: “Vẫn còn ba phút.”

Từ Liên “A” một tiếng: “Nếu còn không đi, Tô Li sẽ không phát hiện ra chúng ta rồi đi theo chứ?”

Tô Trừng cảm thấy sẽ không, đầu óc Tô Li cũng không ngốc, nó sẽ không nghĩ đến bọn họ vẫn còn ở bên trong xe.

Ba phút sau, chuyến xe của bọn họ xuất phát, sau đó nhìn thấy Tô Li đi lên một chiếc xe khác, bọn họ liền an tâm.

Tô Trừng nhìn chiếc xe kia của Tô Li, hiện tại cảm thấy Tô Li có hơi chút đáng thương, bị người ta tránh như rắn rết.

Tô Li ở trên một chiếc xe khác dựa vào lan can, cưỡng chế cảm giác nôn mửa, cũng may, mấy người kia không còn nữa, ánh mắt lung tung rối loạn có thể bớt đi một chút.

Cô đổi vài chuyến xe, vào hai giờ chiều, rốt cuộc xuống xe.

Tô Li đạp chân lên trên mặt đất, đột nhiên lại phun ra, nhưng cái gì cũng đều không phun ra nổi nữa, chỉ ở kia nôn khan.

Chờ thật vất vả bình phục lại, Tô Li cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cô choáng váng đi dọc theo đường cái, nhìn người chung quanh giống như đều cách một tầng sương mù, hoàn toàn không có biện pháp ý thức được chính mình đang đi ngược chiều, cách trường học của Triệu Cửu càng ngày càng xa.