Trở Về Cấp 3 Cùng Ông Chủ

Chương 6

Từ Liên nhìn Tô Li, ức hϊếp Trừng Trừng không nói, còn định trèo lên Tưởng Hướng Nam?

“Trừng Trừng, em gái của cậu không phải đã an tĩnh hai tháng rồi sao?”

Tô Trừng quay đầu nhìn Tưởng Hướng Nam, hắn đang cúi đầu chơi di động, căn bản không để Tô Li ở trong lòng.

Cô sau đó mới nhìn về phía Tô Li, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, đeo ba lô, có vẻ hoạt bát lại rộng rãi, bởi vì phòng học trong trường mở điều hòa, cho nên mọi người đều mặc áo khoác mùa thu giống nhau.

Nhưng cùng là đồng phục màu xanh trắng, mặc trên người cô gái kia tựa hồ lại nhiều thêm một phần thuần túy.

Tô Trừng khẽ cắn môi dưới, mẹ cô đã nói với cô, cô kỳ thật không phải bị trộm, mà là bị bà nội vứt bỏ.

Về phần Tô Li, là bởi vì cô bị vứt bỏ mới có thể được sinh ra, cũng là vì cô bị vứt bỏ, ba mới có thể rời xa bà nội tìm được công việc lương cao, thậm chí bởi vì cô bị vứt bỏ, ba mẹ chuyển hết tất cả yêu thương, chăm sóc cho Tô Li, Tô Li mới có thể từ nhỏ không ngừng được tham gia các lớp học bổ túc, muốn mua cái gì liền mua cái đó, mới có thể lớn lên tinh xảo như vậy.

Cô nhớ tới nháy mắt khi cô bước vào cửa nhà họ Tô, nhìn thấy Tô Li, cô gái nhỏ mặc quần áo ở nhà, buộc tóc đuôi ngựa, vừa thanh xuân lại vừa hoạt bát, khiến đáy mắt cô một mảnh mờ mịt, đây là khí chất và tự tin chỉ có người được yêu chiều lớn lên mới có.

Trong lòng Tô Trừng khó chịu.

Người chịu khổ chính là cô, người hưởng phúc lại là Tô Li. Cô sinh ra, cô chịu tội, giống như đều là vì lót đường cho sinh hoạt hạnh phúc của Tô Li.

Cũng may hiện tại không còn như vậy, cô có Tưởng Hướng Nam.

“Hẳn là không thật sự buông xuống được nhanh như vậy đi?” Tô Trừng thu hồi tầm mắt.

Tuy rằng quan hệ giữa Tưởng Hướng Nam và ba hắn tan vỡ, Tưởng Hướng Nam bắt đầu đi lên con đường phản nghịch, nhưng hắn chung quy vẫn là con trai của chú Tưởng, người thừa kế của Chính Nam.

Tô Li tương lai dù cho có nỗ lực như thế nào, cũng sẽ không so được với chính mình, huống chi Tô Li hiện tại đã từ lớp trọng điểm rớt xuống, tương lai phỏng chừng cũng sẽ không vào được đại học, cuộc đời của Tô Li nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, khả năng sẽ bắt đầu đi xuống sườn núi.

Lúc này, xe buýt tới, Tô Trừng quay đầu cười nói với Tưởng Hướng Nam: “Đi thôi.”

Tưởng Hướng Nam thu hồi di động, đi theo lên xe buýt.

Tô Li chờ bọn họ đi lên hết mới chạy tới, sau đó lấy thẻ xe buýt ra.

Tô Li quẹt thẻ, tích một tiếng, thanh toán thành công, cô nhẹ nhàng thở ra, vẫn tốt, vẫn tốt, trong thẻ xe buýt vẫn còn tiền.

Bằng không, cô không nhất định có thể nhìn thấy nhóc Triệu Cửu hiện tại khả năng vẫn còn đơn thuần.

Cô lôi kéo ba lô, một chút dịch đến vị trí giữa xe buýt, nhìn bản chỉ dẫn các địa điểm đi đến dán phía trên đầu.

Đã lâu không ngồi xe buýt, cô đã không nhớ rõ lắm các điểm đến.

Cô nhớ rõ có không ít xe buýt sẽ đi qua trường THPT số 1, nhưng không phải mọi xe buýt đều sẽ vận chuyển hành khách đến trạm xe buýt tổng, chiếc K3 này cô đi nhiều nhất, trạm cuối của K3 giống như là vận chuyển hành khách đến trạm đông? Từ trạm đông hẳn là có thể bắt xe buýt đi đến trạm tổng, sau đó từ trạm tổng lại bắt xe buýt đến chỗ Triệu Cửu.

Từ Liên thấy Tô Li dịch tới vị trí chính giữa, liền khinh thường, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tô Trừng: “Không phải chứ? Chiếc xe buýt này nó đã ngồi bao nhiêu lần rồi? Vì muốn ở gần Tưởng Hướng Nam một chút, mà giả vờ như lần đầu tiên ngồi chiếc xe này?”

Đầu ngón tay Tô Trừng đánh chữ, cô không nghĩ tới, cô gái tự tin hoạt bát khi mới gặp, hiện giờ lại hèn mọn đến như vậy.