Bên trong màn sáng, Đế Nhan Ca sau khi biết mình tìm đường chết lại thất bại, liền muốn đứng lên đi tiếp, mặc dù nàng không có cảm giác mấy với nỗi đau trên thân thể, nhưng nàng hiện tại khắp người đều là chằng chịt vết thương, cơ thể đã mất máu quá nhiều, nàng đã chẳng còn nhiều sức lực mấy.
"A! !"
Mọi người thấy Đế Nhan Ca mỗi lần cố đứng dậy đều lảo đảo được mấy bước liền ngã xuống liền kinh hô không ngừng.
Thậm chí còn có người âm thầm vì Đế Nhan Ca khích lệ.
"Yêu Đế, ngươi không phải Yêu Đế sao? Chỉ là đứng dậy thôi mà, ngươi ngược lại là nhanh lên một chút đi a."
Mắt thấy chỉ còn ngần ấy đường, Đế Nhan Ca vì có thể sống sót, chỉ có thể bảo vệ ngực, dùng tứ chi bò tới phương hướng phía trước.
Chỉ cách 1 đoạn đương, lại làm cho nàng đầu đầy mồ hôi, toàn thân đều đang run rẩy.
Cũng không phải là đau, mà là cơ thể này thật sự không trụ nổi nữa rồi.
Choáng đầu hoa mắt, thậm chí trước mắt đều mơ hồ, hình như nàng đã không trụ nổi nữa rồi.
Chỉ là còn có thể dựa vào ý chí muốn sống sót ráng chống đỡ đến cùng.
Thẳng đến đích, rất nhiều người cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, mà Đế Nhan Ca tựa hồ cũng không biết mình đã qua tới cuối ải, nàng vẫn kiên trì bò đến khi kiệt sức.
Máu nhuộm đỏ cả đất nàng bò qua, đều là vì Lạc Tử Ngâm mà chảy.
Đám người này lại lần nữa lặp lại một trận trầm mặc.
Mà Lạc Tử Ngâm không biết từ khi nào bắt đầu, đã dựa vào màn sáng, ngồi quỳ chân trên mặt đất lệ rơi đầy mặt.
Toàn thân trên dưới đều nặng nề,đau đớn, để y phần nào hiểu được, khi đó Đế Nhan Ca đã thống khổ như thế nào, bất lực bò về phía trước như sao chỉ vì muốn cứu y.
Nhưng hết thảy mọi thứ, y lại cái gì cũng không biết.
"Ca ca. . ."
Lúc này Lão Giả rốt cục cũng xuất hiện, ông ấy nhìn cả người Đế Nhan Ca phủ toàn máu, nhưng như cũ kiên trì bò tới điểm kiết thúc, bên trong ánh mắt tràn đầy kích động.
"Trăm ngàn năm, rốt cuộc cũng có người có thể xông qua Hoàng Tuyền đại trận.Thiên Huyền Tử ta cuối cùng có người kế tục rồi. Về sau ngươi chính là người thừa kế duy nhất của Huyền Y Tiên Tông."
Nghe được lão giả lời nói, đám người rối loạn tưng bừng.
"Cái gì? Thiên Huyền Tử? Huyền Y Tiên Tông? Y chính Thiên Huyền Tử người đã cứu phu nhân của ta sao? Cho tới nay Y đều dùng mặt nạ gặp người khác, ta vẫn cho y tiên nhân nào đó? Không nghĩ tới Y Tiên Phông Lão Giả. Thế nhưng Y vậy mà cuối cùng cũng chết ở trong tay Đế Nhan Ca ."
"Thiên Huyền Tử đã cứu tính mạng của cha mẹ ta. Ta vẫn luôn muốn báo đáp ân tình cho y, nhưng y lại bị yêu nghiệt Đế Nhan Ca gϊếŧ hại."
"Y là một người tốt như thế, vì sao lại đem truyền thừa của mình cho Đế Nhan Ca? Đây quả thực là dê vào miệng cọp."
"Đế Nhan Ca tên súc sinh này, ngay cả người tốt như Thiên Huyền Tử , hắn cũng không nương tay mà gϊếŧ hại."
"Chờ một chút, nếu như Thiên Huyền Tử là người tốt, Y như thế nào lại làm ra Hoàng Tuyền đại trận, cái thứ đáng sợ này."
"Ngươi thì biết cái gì, đây nhất định là Thiên Huyền Tử bày ra khảo nghiệm, chọn lựa ra người thừa kế."
Ở đây rất nhiều người đều từng chịu qua ân huệ của Thiên Huyền Tử.
Nhưng nghĩ đến ân nhân của mình bị Đế Nhan Ca hại chết, lập tức đối với Đế Nhan Ca vừa sinh ra một chút xíu hào cảm, tan thành mây khói.
Trên thần tọa Đế Nhan Ca cảm nhận được tầm mắt của mọi người, còn ngại những người này hận nàng không đủ nhiều.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thẳng đám người phía dưới, khóe môi cong lên, cơ hội tìm đường tạch đây rồi:
"Không sai,Thiên Huyền Tử chính là do bản đế gϊếŧ chết, nếu các ngươi có bản lĩnh như vậy,sao không liền đến đây gϊếŧ bản đế đi. Bằng không , chờ bản đế ra khỏi cái thứ ngu ngốc này, bản đế sẽ Lột da các ngươi treo xà, rút gân các ngươi làm khí cụ, phanh thây các ngươi làm thức ăn cho thú ăn"
Một viên đá làm tan đi sự yên tĩnh của mặt hồ tĩnh lặng,đám người kia lập tức đối với Đế Nhan Ca hận ý trong nháy mắt vượt lêи đỉиɦ điểm, lòng căm ghét với nàng đã không thể còn là suy nghĩ nữa.
Đế Nhan Ca nhìn đám người này giận mà không dám nói gì, cười đến càng sảng khoái, gương mặt yêu nghiệt hút hồn mọi ánh mắt càng thêm diễm lệ.
Chỉ là yêu nghiệt này trong sự tươi cười còn có chút gượng ép.
May mà những người này đầu óc cũng thuộc dạng bị lỗi hơi nhiều, cùng với mới chịu không ít sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ nàng.
Nhưng mà về sự tình Thiên Huyền Tử về sau, là nàng trong đó có một chân, cũng không biết có thể giấu diếm được bao lâu.
Đế Nhan Ca miệng nàng có chút đắng, chẹp, ở lẫn trong đám người vừa rồi, luôn có một ánh mắt quan sát nàng nãy giờ mang theo ghen ghét cùng không cam lòng.
Muốn nói người ở chỗ này đều hận nàng, nhưng còn lâu mới có thể đạt được hận ý như của hắn.
Đế Nhan Ca nhận thấy có ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên ngoái nhìn lại xem là ai, lại không thấy gì cả, lập tức nàng hướng phương hướng người kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười một tiếng,phách lối đến cực điểm.
Cái gia hỏa này cứ trốn trốn, tránh tránh chắc chắn cũng chả phải thứ tốt lành gì.
Nếu không phải nàng bị vây ở chỗ này, không thể vận dụng tu vi, hoàn toàn bị phong bế thì làm sao lại không tìm được người vừa rồi là ai được?
Bất quá coi như không thể nhìn thấy, nàng cũng có thể cảm giác được.
Không có cách nào a, nàng chính là cường đại như thế đấy. Nếu yếu đi phần nào thì nàng đã có thể chết nhanh lên một chút rồi, đâu phải như bây giờ, quá khứ cứ bị lôi ra làm trò cho thiên hạ thế này.
Người kia tiếp thu được Đế Nhan Ca ánh mắt, lập tức thu lại ánh mắt…