Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Đế Tôn Vạn Người Mê

Chương 54: Tử Nguyệt

Nửa ngày sau trôi qua, vị nữ đệ tử kia mới đột nhiên mơ màng tỉnh lại.

Nàng khi này mới mơ màng nhìn rõ người trước mắt mình lúc này là ai, nương theo tiếng gió rít chói tai xung quanh, đồng thời một cái bàn tay hướng chuẩn mục tiêu là mặt của Đế Nhan Ca một kích bay đến.

Đế Nhan Ca lúc này liền một phát bắt được tay của nàng.

"Ngươi. . . Ngươi cầm thú, ngươi vậy mà lại đối với ta. . ."

Tử Nguyệt giãy dụa lấy muốn đứng dậy, chỉ là đại khái là đông đến hỏng rồi, nửa người đều chết lặng, vùng vẫy nửa ngày cũng không dậy được.

Đế Nhan Ca cho nàng ta một cái liếc mắt mệt mỏi, nàng đối với loại người chỉ thấy bản thân luôn cảm giác tốt đẹp, động một chút lại đem trách nhiệm quy thành của người khác , nàng luôn luôn không có nổi một chút hảo cảm nào.

"Đại tỷ, ta còn là đứa bé, muốn nói cầm thú, đó cũng là ngươi.

Là ngươi đột nhiên bổ nhào vào trên người của ta đấy đại tỷ ạ! "

Đế Nhan Ca một tay còn đang nắm cổ tay đối phương, nói tới nói lui mười phần chính chắn, nói lời, cũng là vạn phần để cho người ta muốn cho nàng ăn đòn cho hả giận.

"Mà lại nói, đại tỷ ơi? ngươi nặng muốn đè chết người rồi, thanh âm còn lớn hơn ta, người nhìn đi một người sắp bị ngươi ép ngất đi rồi nè, ta đều bị ngươi đánh thức luôn rồi đấy."

"Ngươi. . . Ngươi. . ." Vô luận ở phàm tục, hay vẫn còn ở trong tông môn, đều là Tử Nguyệt luôn được người khác truy phủng, hiển nhiên chưa từng gặp qua Đế Nhan Ca, loại người này là lần đầu nàng ta gặp phải.

Lời này thật sự là để nàng ta tức giận đến mức giận sôi máu lên.

Đại khái là quá nóng, bị chọc cho đầu bốc khói cho nên cơ thể nãy giờ bị đông cứng chết đến chết lặng, hai chân vậy mà lại có tri giác.

Mà lại đè lên Đế Nhan Ca cả người trên thân có cảm giác ấm áp, nên khi ở trong không gian băng giá này,có thể ví Đế Nhan Ca như cái cái lò sưởi, trong lúc nhất thời, lại có chút không nỡ rời đi.

"Đại tỷ, ngươi có muốn hay không suy tính tới nhúng người ra một chút?"

"Tiểu tử thúi, ta đây là đang giúp ngươi, tránh khỏi ngươi lại chết cóng ở đây."

"Ta không cần."

"Ngươi. . . Ô ô. . . Ngươi khi dễ ta. . ."

". . ."

Đế Nhan Ca tiếp tục nằm, nhưng mà cái loại thanh âm này, cứ lặp đi lặp lại ô ô bên tai không dứt, có thể so với âm thanh chú hàng xóm mở liveshow, phiền đến mức nàng cả người đều muốn nổ tung luôn rồi.

"Ngậm miệng! ! ! Phiền chết ta mất rồi! ! !"

Cũng không biết thế nào, tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, lúc này gió cũng nổi lên lớn hơn, bốn phía xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, lúc này nàng ta càng cảm thấy tựa hồ đang bị toàn bộ thế giới bỏ rơi, chỉ còn lại đây chỉ có hai người nương tựa lẫn nhau.

Tử Nguyệt từ nhỏ chính là người luôn được che chở mà lớn lên, có chỗ nào sẽ từng trải qua những hoàn cảnh này, nàng sợ mình tuổi còn trẻ lại chết ở chỗ này, thế là khóc đến ác liệt hơn, lần này như vòi bị vỡ, tuôn ra không ngừng.

"Được rồi đấy, ngươi ngậm miệng lại đi, ta dẫn ngươi đi tìm người khác ."

Thế là Đế Nhan Ca mang theo một cái vướng víu mới, lần nữa đi về phía trước, chỉ là càng chạy về phía trước, gió tuyết xung quanh lại càng lớn hơn gấp bội, cơn gió rét như dao cắt da cắt thịt cứ phả vào người khiến mặt nàng và nàng ta đều trở nên đau nhức.

Tử Nguyệt lại muốn khóc.

"Ta đi không được nữa rồi, ngươi cõng ta đi."

". . ."

Cuối cùng, Đế Nhan Ca vẫn là bất lực dùng vai cõng nhỏ bé này công lên Tử Nguyệt trên lưng, đồng thời nàng nhắc nhở:

"Phía trước vô cùng nguy hiểm, ngươi nếu là chết ở đây không thoát ra được, cũng đừng trách ta."

Lạc Tử Ngâm nhìn xem màn sáng bên trong tiểu Đế Nhan Ca thân hình nho nhỏ, vậy mà lại cõng lên mình một tiểu thiếu nữ kiều kiều, tâm tính đều không ổn định nổi.

"Nữ nhân này rốt cuộc là ai, cũng dám chiếm tiện nghi của ca ca ta?"

"Thanh Dương Đại Đế, tiểu thần biết." Trong đám người, vẫn là có người nhận ra thiếu nữ mặc áo tím kia.

"Nói!"