Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 46: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (9)

Sau khi nói chuyện với Tề Hinh xong, Bạch Tố Linh dành ra nửa tiếng đồng hồ suy nghĩ xem nên làm thế nào với Mộ Tử Quân.

Mộ Tử Quân là mục tiêu của cô, nếu như anh thật sự có ý đồ với cô, muốn tiềm quy tắc, cô có nên nhân cơ hội này thuận theo, sau đó lại nghĩ cách bắt được trái tim anh không?

Nhưng hiện tại cô vẫn chưa nảy sinh tình cảm sâu đậm với anh, cô sợ rằng mình sẽ không làm được...

Nếu từ chối, liệu Mộ Tử Quân có vì cô là thiên định nhân duyên của anh mà nương tay với cô, sau đó vẫn cho cô cơ hội để tiếp xúc với anh không nhỉ?

Nghĩ mãi không ra, Ellie lại không giúp được gì, cuối cùng Bạch Tố Linh quyết định đi ngủ.

Hiếm hoi mới có một ngày nghỉ, cả tuần qua ngày nào cô cũng phải dậy sớm thức khuya, tối qua còn uống một đống rượu, hiện tại toàn thân đều cảm thấy không khỏe.

Ngủ một giấc, đến chiều tỉnh táo mới có thể đối phó với Mộ Tử Quân.

*

Năm giờ Bạch Tố Linh bị chuông báo thức gọi dậy, cô tiến vào phòng tắm vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi đi đến vali chọn đồ.

Bởi vì nguyên chủ được định hướng đi con đường nữ thần nên toàn bộ quần áo của cô đều mang phong cách thanh tao quý phái. Bạch Tố Linh cảm thấy Mộ Tử Quân hẳn sẽ không chọn một nhà hàng tầm thường, bèn chọn chiếc váy cúp ngực mullet dài đến ngang gối, làm từ vải thun và vải voan màu tím tử đằng.

Sau đó lại ngồi xuống bàn trang điểm, trang điểm nhẹ cho mình, chỉ trong chốc lát khuôn mặt mộc vốn đã xinh đẹp diễm lệ nay càng thêm yêu kiều.

Bạch Tố Linh chọn trang sức phù hợp với chiếc váy mình đang mặc, lại chọn túi xách, bỏ ví tiền phấn mắt các thứ vào xong thì điện thoại vừa vặn reo.

Hai chữ Mộ tổng do sáng nay cô lưu lại hiện rõ trên màn hình.

"Mộ tổng, ngài đến rồi sao?"

"Ừ, em chuẩn bị xong chưa?" Âm thanh đầy quyến rũ độc đáo chỉ thuộc về anh vang lên.

"Xong rồi, ngài đợi một chút tôi xuống liền."

Bạch Tố Linh cúp điện thoại, nhanh chóng đi giày vào rồi rời khỏi khách sạn.

Ra đến bên ngoài, cô nhìn quanh một chút liền thấy xe của Mộ Tử Quân đậu ở cách cửa khách sạn vài mét, lập tức bước qua.

Cũng may cô chưa nổi tiếng nên không bị phóng viên nào nhận ra.

Mà cho dù có bị chụp lại, hẳn là bọn họ cũng không dám đăng tin về Mộ tổng.

Bạch Tố Linh mở cửa lái phụ, nhanh chóng ngồi vào, nhìn Mộ Tử Quân mỉm cười lễ phép nói, "Mộ tổng, cám ơn ngài đã đến đón tôi."

Mộ Tử Quân chỉ cười không nói, đợi cô thắt dây an toàn xong thì lái xe đi.

Mộ Tử Quân không lên tiếng, Bạch Tố Linh cũng không biết nói gì đành im lặng nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tuy bầu không khí trầm lặng, không hiểu sao Bạch Tố Linh lại không hề cảm thấy áp lực giống như hôm tiệc khai máy mà chỉ thấy đôi chút ngượng ngùng.

Xe chạy được vài phút, người bên cạnh rốt cuộc mở miệng, "Hôm nay Bạch tiểu thư rất đẹp."

Không ngờ câu đầu tiên của anh sẽ là như vậy, gò má Bạch Tố Linh hơi ửng hồng, xấu hổ trả lời, "Cám ơn lời khen ngợi của ngài."

Mộ Tử Quân vẫn nhìn thẳng nhưng khóe môi lại hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhạt, "Tôi dù gì cũng đã giúp em ba lần, em không cần phải cẩn thận sợ hãi tôi như thế. Đừng gọi tôi là ngài nữa, chẳng lẽ tôi già lắm sao?"

Bạch Tố Linh hơi vân vê ngón tay, suy nghĩ một lát rồi thành thật trả lời, "Anh hơn tôi bảy tuổi."

Mộ Tử Quân khẽ cười thành tiếng, không tức giận mà hỏi lại, "Bảy tuổi là già lắm sao?"

Nghe qua thì có vẻ là cô phản bác lời anh nói, nhưng thực chất xưng hô đã thay đổi, hơn nữa cô dám nói ra lời này cũng chứng tỏ cô đã không còn câu nệ như trước.

Lần này Bạch Tố Linh thức thời, cười chân thành đáp, "Không già, bảy tuổi vừa vặn."

"Ah?" Mộ Tử Quân đánh mắt sang nhìn cô, trong đôi mắt thâm sâu như có ý cười, "Vừa vặn làm gì?"

Bạch Tố Linh sửng sốt.

Lúc nói ra câu đó cô không hề nghĩ nhiều, sao bây giờ nghe anh nói thì lại cảm thấy có vấn đề thế này?

Mấy câu tiềm quy tắc của Tề Hinh bỗng hiện lên trong đầu cô, Bạch Tố Linh xấu hổ nhìn sang chỗ khác, chuyển chủ đề, "Chúng ta đi đâu vậy?"

Mộ Tử Quân nhìn vành tai người nào đó thay đổi sắc độ, chiều theo ý cô thay đổi chủ đề, "Đến rồi em sẽ biết."

Bạch Tố Linh vâng một tiếng, chăm chú nhìn đường không nói chuyện với anh nữa.

Mười mấy phút sau, tốc độ xe dần chậm lại, Bạch Tố Linh biết là đã đến nơi bèn nhìn xem rốt cuộc anh chọn nhà hàng nào.

Vừa nhìn đến cái tên ARISTA, Bạch Tố Linh liền muốn khóc.

Khi Mộ Tử Quân chọn nhà hàng, có phải đã quên mất cô chỉ là một diễn viên hạng ba rồi không?

ARISTA!!!

Nhà hàng năm sao cao cấp nhất nước, toàn quốc chỉ có năm chi nhánh, khách hàng muốn đến đây thưởng thức thì phải đặt hẹn trước, lại còn không có thực đơn cố định, mỗi ngày một món khác nhau nhưng nguyên liệu nấu ăn thì đều là loại cao cấp xa xỉ.

Giá của nó đương nhiên cũng trên trời!

Bạch Tố Linh siết chặt dây đeo túi xách, trong đầu suy nghĩ mấy hồi.

Không được, cô phải bình tĩnh. Nhà hàng này không phải cần đặt trước tận nửa tháng mới đến lượt sao? Cho dù là Mộ Tử Quân cũng không thể nào buổi sáng đặt hẹn buổi tối liền có chỗ, đúng không?

Bạch Tố Linh nhìn qua một nhà hàng cách ARISTA không xa, trong lòng dần bình tĩnh xuống. Hẳn là nhà hàng đó mới đúng, không phải ARISTA.

"Đi thôi," thấy Bạch Tố Linh ngồi yên, Mộ Tử Quân gọi một tiếng rồi xuống xe.

Bạch Tố Linh vội vàng xuống theo, đi sau anh đến nhà hàng.

Nhưng mới đi được vài bước, Mộ Tử Quân đã dừng lại, trong đầu cô vốn nhắm đến nhà hàng kia nên không kịp dừng bước chân, bị Mộ Tử Quân đưa tay giữ lại, "Em đi đâu thế?"

Bạch Tố Linh nhìn anh, lại nhìn đến tấm biển ARISTA hoành tráng mỹ lệ sau lưng anh, cơ hồ khóc không ra nước mắt, cố gắng vớt vát hỏi lại, "Thật sự là nhà hàng này sao?"

"Ừ," Mộ Tử Quân hơi cười, "Hẳn em chưa ăn ở đây bao giờ đúng không, nhân cơ hội này thử một chút."

Nhưng cô cũng không muốn thử a!!!

Bạch Tố Linh vội níu anh lại, năn nỉ, "Chúng ta ăn chỗ khác được không?"

Mộ Tử Quân nhìn cô, khóe môi hơi câu lên, để mặc cho cô níu lấy tay mình dò hỏi, "Tại sao?"

Bạch Tố Linh cắn môi, sắc mặt dần đỏ bừng, trông khốn đốn quẫn bách cực kỳ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể không nói, "Tôi không có tiền..."

Nhìn cô xấu hổ lúng túng, cánh môi mềm mại bị hàm răng trắng muốt cắn đến đỏ rực lên, tâm Mộ Tử Quân khẽ khàng xao động, trở tay cầm lấy tay cô rồi kéo cô đi vào, "Không sao."

Bạch Tố Linh sửng sốt, đến lúc phản ứng lại thì đã bị Mộ Tử Quân kéo đến trước cửa nhà hàng, nhân viên giữ cửa đã mở cửa ra, đối với Mộ Tử Quân gập người kính cẩn nói, "Mộ tổng, ngài đã đến rồi. Bàn của ngài và vị tiểu thư đây đã được chuẩn bị tốt, xin mời."

Bạch Tố Linh thấy lúc này cũng không tiện ở trước mặt nhân viên nhà hàng tỏ vẻ không muốn vào ăn, đành để mặc Mộ Tử Quân dắt mình vào trong.

Nhà hàng ARISTA có diện tích rất lớn, nhưng bên trong chỉ có trên dưới mười bàn ăn, mỗi bàn ăn được đặt cách nhau rất xa, giữa các bàn còn được ngăn cách bởi tấm bình phong cổ điển quý phái để tạo không gian riêng tư. Phần lớn các bàn ăn là bàn hai người, có vài bàn là bàn bốn người, nếu đi đông hơn thì sẽ phải vào phòng riêng.

Nhân viên dẫn hai người đến bàn hai người đặt ở một nơi khá khuất, nhất thời càng thêm ngăn cách với bên ngoài. Bạch Tố Linh nhìn một vòng, không tính bọn họ thì số lượng thực khách hiện ở cũng chỉ đếm được trên một bàn tay.

Mộ Tử Quân lịch thiệp giúp cô kéo ghế, Bạch Tố Linh chỉ có thể ôm tâm trạng lo âu ngồi xuống.

Mộ Tử Quân giống như không phát hiện ra tâm tình của cô, thong dong ngồi xuống ghế đối diện, bảo nhân viên mang đồ ăn lên, đồng thời gọi thêm một chai rượu vang.

Bạch Tố Linh không hiểu biết về rượu nên không biết rằng chai anh vừa gọi chính là một trong những chai đắt nhất ở đây.

Rượu vang được mang ra trước, phục vụ giúp hai người rót rượu rồi rời đi.

Mộ Tử Quân nâng ly rượu lên, hơi hướng về phía cô mỉm cười, Bạch Tố Linh chỉ đành nâng ly tươi cười chạm ly với anh, "Mộ tổng, cám ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều lần như vậy."

Nói xong cô đưa ly lên miệng nhấp môi tượng trưng rồi đặt ly xuống.

Không ngờ rằng cô sống hai mươi hai năm không uống qua một giọt rượu, nay vì làm nhiệm vụ cứu sống bản thân mà hai ngày liên tiếp đã phải uống rượu rồi. Nhưng hiện giờ cô làm diễn viên, trong tương lai hẳn là sẽ không trốn được rượu, đành phải cố gắng thích nghi thôi.

Không bao lâu sau, thức ăn được mang lên.

Bạch Tố Linh nhìn đĩa khai vị được bày trí tinh xảo kỳ công trước mặt, rốt cuộc đặt xuống tâm tình, cầm muỗng lên thưởng thức.

Đằng nào cũng không thay đổi được gì nữa, thôi thì chuyên tâm thưởng thức bữa ăn này vậy, ít nhất cô cũng phải biết rốt cuộc tiền của mình vì cái gì mà mất.

Ăn xong món khai vị, món ăn chính đầu tiên liền được bưng lên, là một phần dẻ sườn cừu nướng với rau củ quả. Phần trang trí rất được chú trọng, mấy dẻ sườn cừu được nướng vàng ruộm sắp xếp thành hình núi nhỏ, các rau củ nướng có hình dạng xinh xắn mang màu sắc rực rỡ được xếp ở xung quanh, trên cùng là một lớp xốt màu đỏ rượu óng ả, xung quanh thành dĩa cũng được đầu bếp dùng nước xốt tạo thành hình trang trí, điểm xuyết thêm một vài bông hoa pansy.

"Món vừa rồi cảm thấy thế nào?" Mộ Tử Quân đột nhiên hỏi.

"Rất ngon," Bạch Tố Linh thành thật trả lời.

Mộ Tử Quân mỉm cười, thấy cô cầm lên dao nĩa chuẩn bị cắt thịt thì bảo, "Không cần động, đợi một chút."

"Ah?" Bạch Tố Linh không hiểu nhìn anh nhưng anh lại không nói gì nữa, đang chuyên tâm tách thịt cừu trong dĩa của mình ra khỏi xương.

Bạch Tố Linh đắn đo hai giây, rốt cuộc để dao nĩa xuống, ngoan ngoãn mà khó hiểu chờ đợi.