Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 39: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (2)

Bạch Tố Linh gật đầu trấn an Tề Hinh rồi tập trung ôn lại kịch bản.

[Đế quân độc sủng thê] là một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên đã làm mưa làm gió trong giới tiểu thuyết mấy năm qua, có hàng vạn fan nguyên tác. Nữ chính là Lạc Yên Nhiên, là người hiện đại xuyên đến thế giới tu tiên. Như bao motif khác, nguyên chủ vốn là người nhát gan yếu đuối không có thiên phú tu luyện, sau Lạc Yên Nhiên xuyên đến mang theo thần khí nghịch thiên mở ra thiên phú xuất chúng, bắt đầu bước lên con đường tu tiên, thay nguyên thân trả thù những kẻ đã từng đối với nguyên thân đánh đập hành hạ chế giễu.

Còn nam chính là Vô Trần trưởng lão trong một tông môn nhất đẳng, khi Lạc Yên Nhiên tiến vào tông môn thì trở thành đồ đệ của Vô Trần. Vô Trần vốn lạnh lùng không có tình cảm, trong quá trình tiếp xúc với Lạc Yên Nhiên thì dần thay đổi, chậm rãi yêu cô.

Sau này, Vô Trần mở ra phong ấn ký ức của mình, biết bản thân là Đế quân trên tiên giới, bởi vì bị kẻ thù nhân cơ hội hạ độc thủ nên mới chuyển kiếp xuống nhân gian. Sau hai người tu luyện độ kiếp thành công, lên tiên giới, tay nắm tay sát cánh bên nhau tiêu diệt kẻ thù, sau đó sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Nam hai nữ hai của bộ truyện này không phải là nhân vật phụ tranh giành tình cảm với nam nữ chính mà là cặp đôi phụ thứ hai của bộ truyện này, đồng thời cũng là khế ước thú của nam nữ chính.

Mà nữ số ba Bạch Tố Linh sắp thử kính mới là nữ phụ tranh giành tình cảm với Lạc Yên Nhiên. Nhân vật này cũng là một trưởng lão khác, thầm mến mộ Vô Trần đã lâu. Ban đầu vì Vô Trần đối với ai cũng lạnh nhạt nên nữ số ba không quá để ý, chỉ đến khi Lạc Yên Nhiên xuất hiện khiến cô ta cảm nhận được uy hϊếp mới bắt đầu tính kế Lạc Yên Nhiên, nhiều lần hiểm độc muốn đưa nữ chính vào chỗ chết.

Kết cục của nữ số ba đương nhiên là, chết.

Nhân vật này có khá nhiều cảnh diễn, lại còn là diễn chung với nam nữ chính, theo lý mà nói Bạch Tố Linh sẽ không giành được cơ hội thử kính mới đúng.

Nhưng vì ngoại hình của Bạch Tố Linh quá phù hợp với tạo hình của nhân vật này, xinh đẹp diễm lệ như tiên tử trên thiên đình, đoan chính nhã nhặn lại kiêu ngạo, khiến người khác không dám khinh nhờn, nên mới được đạo diễn miễn cưỡng cho cơ hội thử vai.

Cũng vì như vậy nên lãnh đạo mới đưa ra tối hậu thư, nếu Bạch Tố Linh để vụt mất tài nguyên quý giá này, sau này công ty sẽ không nâng đỡ nữa, cô sẽ bị ép buộc phải bước lên con đường tiềm quy tắc ngầm.

Trước chín giờ ba phút, Bạch Tố Linh và Tề Hinh rốt cuộc đến nơi thử kính. Hôm nay không chỉ thử kính nữ ba mà còn nữ bốn nữ năm nên bên ngoài hội trường có rất nhiều người. Bạch Tố Linh cũng không có thời gian nhìn những người này, sau khi từ trợ lý nhận lấy số thứ tự liền tìm một chỗ ngồi xuống.

Tề Hinh lúc này cũng không nói gì nữa, yên lặng để Bạch Tố Linh tự điều chỉnh lại tâm tình của mình, nhưng nhìn xung quanh thấy vài vị so danh tiếng so năng lực đều tốt hơn Bạch Tố Linh, cô không tài nào kiềm xuống được nỗi lo lắng sốt ruột.

Bạch Tố Linh chỉ có duy nhất một ưu điểm, chính là nhan sắc. Nếu trong các bộ phim khác thì không cần lo, khả năng cao là sẽ được nhận, nhưng đây lại là [Đế quân độc sủng thê]! Với số lượng fan nguyên tác khổng lồ đó, nhà sản xuất chắc chắn sẽ không chấp nhận qua loa, bởi vì bọn họ không dám mạo hiểm.

Tuy đến muộn nhưng số lượng người tham gia thử vai số ba lại không nhiều, lượt thử kính của Bạch Tố Linh là mười hai.

Bạch Tố Linh để ý thời gian mỗi lần thử kính không lâu, từ lúc đi vào đến lúc đi ra cũng chỉ có năm phút. Người được chọn đến diễn vai số ba đều là người có chút vị trí nhất định trong giới giải trí, khi thử vai xong đi ra ngoài, trên mặt không để lộ cảm xúc dư thừa nào, toàn bộ đều trấn tĩnh tự nhiên rời đi.

Nhưng có một người, Bạch Tố Linh để ý thấy sau khi thử vai xong, người nọ còn được trợ lý đạo diễn đích thân tiễn, trên mặt là nụ cười tươi, mà phong thái của người nọ so với những người trước trông tự tin hơn hẳn, khóe môi đều hơi vểnh lên.

Thấy Bạch Tố Linh nhìn người nọ, Tề Hinh thầm giải thích, "Đó là Đàm Vận Nhu, người được đánh giá cao nhất trong lần thử vai này."

Bạch Tố Linh hơi gật đầu, xem ra ban đạo diễn bên trong đã gần như xác định Đàm Vận Nhu rồi.

Qua thêm vài phút, rốt cuộc đến Bạch Tố Linh.

"Cố lên, không cần khẩn trương!" Tề Hinh cổ vũ cô.

Bạch Tố Linh nhẹ cười gật đầu, bước vào trong hội trường thử kính.

Trong khoảnh khắc, Tề Hinh hơi ngẩn ra nhìn theo bóng lưng của Bạch Tố Linh.

Sao cô có cảm giác hôm nay Bạch Tố Linh có chút khác nhỉ? Hình như... đã tự tin có phong thái hơn trước, khí chất cũng tươi sáng xinh đẹp hơn, không còn vẻ nhút nhát quê mùa nữa.

Bạch Tố Linh là người cuối cùng thử kính vai nữ ba, lúc bước vào ban giám khảo đã không còn mấy quan tâm nữa, đối với cô rất hời hợt, không hề đặt nhiều kỳ vọng.

Trước đó Bạch Tố Linh đã được cho biết ban giám khảo hôm nay có bốn người, người phụ nữ trẻ ngồi ngoài cùng bên phải chính là biên kịch của bộ phim, Giang Mạn Hề, bên cạnh là tác giả tiểu thuyết, bút danh Phong Vân, tiếp đó là đạo diễn Chu Lâm, cuối cùng là phó đạo diễn Trương An.

Bạch Tố Linh đứng giữa phòng, biểu cảm trên mặt thanh nhã lại hơi chút lãnh đạm, tuy lúc cúi chào ban giám khảo trông có chút cung kính cùng lễ phép, nhưng khi đứng thẳng dậy thì đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cỗ khí chất tự tin trấn tĩnh, thong dong mà lại cao ngạo.

Nhất thời khiến bốn cặp mắt tại bàn giám khảo sáng lên, đặc biệt là Phong Vân.

Đây chính là Lan Khinh trưởng lão a!!!

Giây sau, hai vị đạo diễn lại tiếc nuối chép miệng, chỉ tiếc, diễn xuất của người này không tốt, thật quá lãng phí cho một dung mạo tuyệt sắc này.

Chu đạo diễn đưa ánh mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý liền cầm theo hộp bốc thăm đến trước mặt Bạch Tố Linh, "Bạch tiểu thư, trong đây là đề mục thử kính, mời cô chọn một cái rồi diễn thử."

Bạch Tố Linh nhàn nhạt gật đầu, nâng lên bàn tay trắng nõn như búp sen thò vào trong hộp, chọn đại một mảnh giấy trong đó lấy ra rồi đưa cho trợ lý.

Trợ lý mở ra, đọc, "Là tràng diễn năm mươi bảy."

Bạch Tố Linh lập tức lục lại trong đầu nội dung tràng diễn này.

Sau nhiều lần gây khó dễ cho Lạc Yên Nhiên, Vô Trần rốt cuộc không nhịn được nữa, đến gặp Lan Khinh cảnh cáo. Đều là trưởng lão, lại thầm yêu nhiều năm, nay Vô Trần vì một nữ nhân khác mà trực tiếp đến tìm nàng cảnh cáo, Lan Khinh vừa bi thương vừa tức giận, đồng thời cũng tràn đầy oán hận.

Đây cũng là phân đoạn chuyển biến tâm lý của Lan Khinh. Sau chuyện này, Lan Khinh không những không thu tay lại mà ra tay ngày càng hiểm độc tàn ác, chính là trực tiếp muốn mạng của Lạc Yên Nhiên hoặc là khiến cô thanh danh hủy hoại, người người phỉ nhổ.

Chu đạo diễn nghe trợ lý thông báo thì hỏi Bạch Tố Linh, "Bạch tiểu thư có cần nhìn lại kịch bản không?"

"Không cần," Bạch Tố Linh tự tin cao ngạo dứt khoát từ chối.

Mấy vị giám khảo lại thầm thở dài, thật giống a... đáng tiếc.

"Vậy được rồi, bắt đầu đi, trợ lý sẽ giúp cô đọc thoại của Vô Trần."

Bạch Tố Linh gật đầu, quay lại đối mặt với trợ lý, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình trạng thái của mình.

"Ký chủ, cố lên," Ellie cổ vũ.

Vì mạng sống, cố lên nào!

Thấy Bạch Tố Linh đã mở mắt ra, trợ lý bắt đầu đọc, "Lan Khinh trưởng lão, tại sao ngươi cứ gây khó dễ cho Lạc Yên Nhiên vậy? Đồ đệ của ta đã đắc tội ngươi ở điểm nào?"

Trong mắt Bạch Tố Linh, sự ngạc nhiên mừng rỡ khi thấy Vô Trần đến tìm mình đã hoàn toàn tắt, một cỗ tủi thân ẩn ẩn dâng lên, "Thiên phú của nàng rất tốt, ta cũng chỉ là muốn rèn luyện nàng một chút mà thôi. Các nàng chính là tương lai của Thiên Quang tông chúng ta, cần phải trải qua nhiều loại khảo nghiệm thì con đường tu luyện sau này mới---"

"Được rồi, đừng nói nữa," trợ lý cắt ngang, "Lạc Yên Nhiên là đồ đệ của ta, dạy dỗ như thế nào là do ta quyết định. Thỉnh Lan Khinh trưởng lão không cần nhúng tay."

Bạch Tố Linh kinh ngạc nhìn trợ lý, trong mắt tràn ngập không thể tin tưởng, tức giận cùng với ghen tị, "Ngươi vì một đồ đệ mới nhận mà khiển trách ta? Vô Trần, tuy ta có chút không đúng, nhưng ta dù gì cũng là một trưởng lão!"

"Chính ngươi cũng đã biết mình không đúng."

"Ngươi..." Bạch Tố Linh nhìn người nọ lạnh lùng bỏ lại một câu liền phất tay áo bỏ đi, toàn thân toát lên một cỗ đau thương nồng đậm.

Dần dần, cỗ đau thương này nhạt bớt, tức giận, phẫn nộ cùng ghen ghét bắt đầu lan tràn.

Bạch Tố Linh siết chặt tay, trong mắt lóe lên ngoan độc cùng kiêu ngạo, "Lạc Yên Nhiên, là ngươi ép ta!"

Diễn xong, Bạch Tố Linh thu lại cảm xúc, bình ổn một giây rồi khoanh tay nghiêm cẩn đứng nhìn ban giám khảo, chờ bọn họ nhận xét.

Cả bốn người yên lặng nhìn nhau vài giây, trong mắt Chu đạo diễn và Trương phó đạo diễn có một tia kinh ngạc, nhưng cuối cùng lại vẫn chỉ nói, "Được rồi, cám ơn Bạch tiểu thư hôm nay đã đến tham gia thử kính. Sau khi chúng tôi quyết định được kết quả sẽ gọi điện thông báo, xin cô cứ yên tâm chờ đợi."

Nhìn Chu đạo diễn bình tĩnh nói, Bạch Tố Linh dâng lên một cỗ lo lắng trong lòng, lại chỉ có thể cúi đầu chào rồi rời đi.

Nhưng lúc sắp ra đến cửa, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp đầy nam tính, "Không cần đợi, chọn Bạch tiểu thư luôn đi."

Bạch Tố Linh kinh ngạc quay đầu, phát hiện người vừa lên tiếng không phải là hai vị đạo diễn, cũng không phải là biên kịch, càng không phải là tác giả, mà là một người đàn ông vẫn luôn ngồi ở phía sau bọn họ.