Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 12: Trở về thời học sinh (10)

Thấy Tiết Hâm rốt cuộc rời đi, Hàn Nhược Linh theo bản năng thở phào một hơi, lại bị người ngồi bên cạnh nghe được.

Diệp Khinh Quân suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi, "Thích vị xoài nhất?"

Hàn Nhược Linh cho rằng anh nghĩ lúc trước cô giấu diếm anh, lắc đầu giải thích, "Đã từng thôi, bây giờ tớ thích vị chocolate nhất, cũng thích vị cam với vị chanh."

Người thích vị xoài đã không còn nữa.

Diệp Khinh Quân nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra ý tứ, giống như có một màn mây che phủ. Vài giây sau, màn mây tách rời, ánh mắt trở nên trong suốt mang theo ý cười nhìn cô, "Mai lại mua cho cậu kẹo vị cam."

"Được! Cám ơn cậu," Hàn Nhược Linh nở nụ cười, hai mắt đen láy cong lên như vầng trăng non.

Thấy Diệp Khinh Quân không còn để tâm đến chuyện này nữa, Hàn Nhược Linh mới hoàn toàn thả lỏng.

Không nghĩ đến chỉ là thay đổi khẩu vị nho nhỏ như này thôi mà cũng bị Tiết Hâm làm lớn lên được, lúc nãy thật sự là dọa cô sợ chết khϊếp.

Cô còn nhớ rõ bản hợp đồng có nói, nếu trong lúc làm nhiệm vụ mà bị người phát hiện thân phận không đúng, cô sẽ bị coi như là nhiệm vụ thất bại, lập tức trở về. Mà hiện tại điểm sinh lực của cô có thể coi như bằng không, một khi thất bại... chẳng khác nào là chết cả.

Nghĩ đến đây, Hàn Nhược Linh lại âm thầm mắng Tiết Hâm một trận, cũng âm thầm mắng chính mình không đủ cẩn thận.

"Ellie," Hàn Nhược Linh thầm gọi.

"Em đây, sao vậy ký chủ?"

"Em giúp chị tổng hợp lại sở thích, sở ghét với thói quen của nguyên chủ đi, để chị đối chiếu một chút."

"Em biết rồi, chị đợi một lát."

Rất nhanh chóng, Ellie đã làm xong chuyện cô yêu cầu, truyền vào trong đầu cô một bảng báo cáo liệt kê sở thích thói quen của nguyên chủ.

Hàn Nhược Linh đọc qua một lượt, đối chiếu với sở thích sở ghét của bản thân xong, tâm trạng chậm rãi nhẹ nhõm bớt.

Cũng may, sở thích thói quen của cô với nguyên chủ không khác lắm, những cái nguyên chủ thích thì cô không ghét, nguyên chủ ghét thì ít nhất cô cũng không quá thích, chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng không quá khó khăn để che giấu.

"Ellie, sau này qua mỗi thế giới, em lại giúp chị làm một bản tổng hợp như thế này nhé," Hàn Nhược Linh dặn dò.

"Em biết rồi, chị yên tâm," ngưng một chút, Ellie lại nói, "Chị cũng đừng quá lo lắng. Cho dù có người nghi ngờ, chỉ cần không khẳng định một trăm phần trăm nói trắng ra chị không phải nguyên chủ, nhiệm vụ sẽ không thất bại."

Quy định này là dựa theo quy tắc thống nhất của các thế giới, không phải bọn họ cố tình làm khó ký chủ nên không thể thay đổi được.

Mặc dù Ellie nói rất bình thản bằng phẳng, Hàn Nhược Linh vẫn nhận ra được ý tứ an ủi trong lời nói của cô, hơi mỉm cười đáp, "Ừ chị biết rồi, cám ơn em."

*

Tiết Hâm có lẽ bị cô tổn thương rất sâu nên buổi chiều đều không trở lại tìm cô. So sánh với thái độ trước đó của nguyên chủ đối với Tiết Hâm, ban đầu Hàn Nhược Linh còn có chút áy náy, nhưng nghĩ đến bản thân suýt chút nữa đã mất mạng trên tay anh, chút áy náy đó liền bị triệt tiêu.

Tiết Hâm nói rất đúng, anh rất hiểu nguyên chủ, về lý về tình cô đều nên ít tiếp xúc với anh thì tốt hơn.

Lúc tan học, ba người Diệp Khinh Quân cùng cô đi ra cổng trường. Dọc đường đi, Hàn Nhược Linh một tay ôm bịch kẹo, một tay phân kẹo cho ba người.

Thấy tài xế nhà mình như cũ đúng giờ tới đón, Hàn Nhược Linh quay sang chào bọn họ. Lúc nhìn đến Diệp Khinh Quân, hai mắt như có vụn sáng nhỏ, cong cong cười, lúc cô nói chuyện anh dường như còn ngửi thấy mùi ngòn ngọt mang theo hương vị chocolate từ trong hơi thở của cô.

"Tớ về đây, mai gặp lại nhé!"

"Mai gặp lại," Diệp Khinh Quân nhẹ cười.

Diệp Khinh Quân nhìn cô lên xe rồi mới nói với hai người Tô Kiêu và Từ Minh, "Đi thôi."

Tô Kiêu đi ở phía sau Diệp Khinh Quân, mấy ngày nay hành động cử chỉ của anh đối với Hàn Nhược Linh anh đều thu vào trong mắt. Thật ra anh rất tò mò, muốn hỏi dò suy nghĩ của Diệp Khinh Quân nhưng lại không dám.

Từ Minh thấy tên bên cạnh bứt rứt tay chân mà nhìn Diệp Khinh Quân, tất nhiên biết trong đầu anh đang suy nghĩ gì, không nhịn được huých khuỷu tay nhắc nhở.

Mặc dù dạo này bỗng dưng Quân ca trở nên hiền đi rất nhiều, không tùy ý sai vặt hay "đánh yêu" bọn họ nữa, nhưng khí thế so với lúc trước thì lại còn đáng sợ hơn, khiến bọn họ không tự chủ được càng trở nên ngoan ngoãn cẩn thận.

Tô Kiêu bị Từ Minh nhắc nhở, quay sang đang định tỏ thái độ thì chợt nghe có người gọi tên Quân ca.

"Diệp Khinh Quân!"

Hai người cùng liếc mắt sang, nhận rõ người trước mặt, biểu cảm trên khuôn mặt hai người trở nên vô cùng đặc sắc.

Có ngạc nhiên, có hung hăng, có coi thường, có chế giễu.

"Ai cho phép mày gọi thẳng tên Quân ca hả? Tên của Quân ca là để mày thích gọi thì gọi như thế sao?" Tô Kiêu hung hăng vén tay áo, bước đến trước mặt anh.

Tiết Hâm ghét bỏ mà coi thường liếc hắn một cái, chuyển ánh mắt đến Diệp Khinh Quân đang đứng ở phía sau, "Diệp Khinh Quân, chúng ta nói chuyện đi."

Diệp Khinh Quân khoanh tay, hơi dựa vào vách tường trường học, nơi này cách cổng trường chỉ vài trăm mét.

Anh lãnh đạm nâng mắt nhìn Tiết Hâm, không có hứng thú nói, "Chúng ta chẳng có gì để nói cả."

Tiết Hâm cười khẩy, "Thế nào? Nói chuyện riêng thôi mà cũng không dám? Đường đường Quân ca khiến đám côn đồ vừa nghe đã sợ mất mật lại nhát gan như vậy sao?"

"Mẹ mày! Mày nói ai nhát gan hả?" Tô Kiêu tức điên lên giơ nắm đấm phóng về phía Tiết Hâm.

Tiết Hâm đã có chuẩn bị từ trước, nghiêng người né tránh, tay phải đưa lên bắt lấy cổ tay Tô Kiêu, tay trái tóm bả vai anh, bẻ ngược ra sau, dễ dàng khống chế được Tô Kiêu.

Tiết Hâm khẽ dùng lực, đẩy Tô Kiêu một cái, khiến anh loạng choạng vấp về phía trước, cũng may có Từ Minh phản ứng nhanh vừa vặn đỡ được.

Tiết Hâm thong dong phủi phủi tay, khinh thường nhìn Tô Kiêu đang phẫn nộ trừng mình, "Mấy cái loại đánh đấm nghiệp dư như tụi mày chả lọt được vào mắt tao đâu, khôn hồn thì cút sang một bên đi."

"Mày!!!"

Tô Kiêu nghiến răng chỉ tay Tiết Hâm, vùng vằng muốn lao lên đánh một trận với hắn nhưng lại bị Từ Minh túm chặt không thoát ra được.

Nhìn động tác hồi nãy của Tiết Hâm anh liền biết, hắn có học võ thuật bài bản đàng hoàng, ra tay lại dứt khoát, lực đạo mạnh mẽ, hai bọn họ chỉ biết dùng sức đấm đấm đá đá chỉ sợ không đánh lại được Tiết Hâm.

Chả trách lúc trước hắn có nói, không phải ai cũng sợ Diệp Khinh Quân.

Lúc đó anh còn cho rằng Tiết Hâm mạnh miệng mà thôi, không nghĩ đến hắn ta thực sự có vốn để nói câu đó.

Tiết Hâm mỉa mai hừ một tiếng, lại nhìn sang Diệp Khinh Quân, "Thế nào? Nói chuyện chút đi."

"Quân ca! Thằng này không đáng để cậu ra tay đâu! Để tớ xử nó!" Tô Kiêu không cam lòng nói với Diệp Khinh Quân.

Diệp Khinh Quân phất phất tay, "Hai cậu đứng đây đợi," rồi nhìn sang Tiết Hâm hất cằm, "Dẫn đường."

Đạt được mong muốn, Tiết Hâm nhếch môi cười lạnh, dẫn đầu đi thêm vài trăm mét về phía trước rồi rẽ ngoặt vào một hẻm nhỏ bên cạnh trường.

Hẻm này rất nhỏ, lại là hẻm cụt, bình thường không có ai lui tới, thậm chí còn có vài người ý thức kém thường xuyên ném rác vào chỗ này, vì bọn họ biết nhà trường vì giữ hình ảnh sẽ phái người đến dọn dẹp thay họ.

Mắt thấy thân ảnh Diệp Khinh Quân khuất sau hẻm, Tô Kiêu có chút lo lắng nhìn Từ Minh, "Quân ca sẽ ổn chứ? Lỡ hắn ta chơi xấu gọi sẵn người đứng ở trong hẻm rồi thì sao?"

"Quân ca có vô dụng như mày chắc!" Từ Minh vỗ một cái lêи đỉиɦ đầu hắn, "Quên trận đấu một tháng trước rồi sao?"

Tô Kiêu bị anh nhắc nhở, nhớ lại hình ảnh một tháng trước, không nhịn được nuốt nước bọt, "Thằng chó đó chết chắc rồi. Hừ! Đáng đời! Dám giành nữ nhân với Quân ca!"

*

Diệp Khinh Quân nhìn Tiết Hâm đi sâu vào trong hẻm rồi xoay người lại đối mặt với mình, thong thả đút tay vào túi quần, đợi hắn mở miệng.

"Loại người như mày không xứng với Nhược Linh, cút xa cô ấy ra!" Tiết Hâm hung hăng nói.

Diệp Khinh Quân cười phì một tiếng đầy ý giễu cợt, "Người thế nào mới xứng với cô ấy? Giống mày chắc?"

"Đương nhiên! Loại rác rưởi cặn bã như mày suốt ngày chỉ biết đánh đấm sử dụng bạo lực, không lo học hành không có tương lai, tính tình lại không tốt, sao có thể xứng với Nhược Linh! Cha mẹ cô ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận mày!

Tao thì khác. Gia đình tao có mối quan hệ hợp tác mấy chục năm với Hàn gia. Từ nhỏ cha mẹ cô ấy đã biết tao, gốc gác nhân phẩm gì đều rõ ràng. Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tính cách có tính cách, muốn gia thế có gia thế, muốn tương lai có tương lai. Mọi thói quen mọi sở thích của Nhược Linh tao đều thuộc nằm lòng. Cha mẹ cô ấy cũng rất thích tao!"

Diệp Khinh Quân nhàn nhạt cười, không có vẻ gì là tức giận khi bị hắn chê bai. Đợi hắn nói xong, anh ung dung hỏi, "Nói xong rồi chứ?"

"Mày!!!" Thái độ của Diệp Khinh Quân khiến Tiết Hâm tức đến muốn hộc máu, giống như hắn chỉ là thằng hề nhảy nhót làm trò trước mặt Diệp Khinh Quân vậy, "Khốn nạn! Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng! Nếu không tao sẽ không để mày rời đi đâu!"

Một tia khinh thường xẹt qua đáy mắt Diệp Khinh Quân, anh bước dần đến trước mặt Tiết Hâm, vừa đi vừa nói, "Nếu nói xong rồi thì đến lượt tao đi. Tao cũng muốn mượn câu của mày trả lại cho mày, tránh xa Nhược Linh ra. Cô ấy là của tao."

Dứt lời, Diệp Khinh Quân vung tay đấm thẳng vào bụng Tiết Hâm.

Tiết Hâm không ngờ Diệp Khinh Quân không báo trước liền động thủ, động tác của anh lại quá nhanh gọn dứt khoát, hắn không kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt ăn trọn cú đấm.