Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 3: Trở về thời học sinh (1)

Âu Dương Nhã Linh mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên giường.

Cô ngồi dậy, quan sát khắp căn phòng, dựa vào bày biện cô có thể xác định rõ ràng đây là một căn phòng ngủ, quen thuộc mà xa lạ.

Nhìn qua đồng hồ để bàn, số điện tử hiện 6:12 AM.

Âu Dương Nhã Linh cúi đầu nhìn bàn tay mình một hồi, rốt cuộc xuống giường, tiến vào phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, tâm tình Âu Dương Nhã Linh cực kỳ phức tạp.

Hóa ra thật sự không phải là mơ.

Cô thật sự đã ký hợp đồng với một cái hệ thống đến từ thế giới khác.

Cô thật sự đã xuyên hồn đến thế giới khác.

Âu Dương Nhã Linh quan sát dung nhan mình, nhận ra thân thể này của cô còn khá trẻ tuổi, chắc vẫn đang là học sinh cấp ba.

Thân thể này có thân hình thanh mảnh, không quá cao cũng không quá thấp, thân thể phát triển vừa phải, làn da được chăm sóc rất tốt, trắng nõn mịn màng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ngũ quan tinh tế, hai mắt vừa đen vừa sáng, cánh môi mềm mịn hồng hào, hai má ửng hồng tự nhiên.

Khuôn mặt này kết hợp với thân hình tạo thành một vẻ đẹp rất hài hòa, thanh khiết mà trong sáng, đơn thuần lại sạch sẽ.

Âu Dương Nhã Linh khá hài lòng với thân thể này.

Dù sao bản thân cô cũng rất xinh đẹp, hai mươi hai năm sống quen với nhan sắc có giá trị cao rồi, nếu tự dưng bị đổi thành khuôn mặt xấu xí, ai cũng không chịu nổi.

Huống chi, nhan sắc còn góp phần rất quan trọng vào khả năng công lược thành công của cô.

Quan sát xong thân thể, Âu Dương Nhã Linh mở vòi nước rửa mặt sạch sẽ, sau đó ra ngoài lại bàn trang điểm cầm lược lên, vừa chải tóc vừa gọi khẽ, "L44?"

"Tôi ở đây, ký chủ," giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang lên trong đầu cô, "Bởi vì tôi bám vào linh hồn của ký chủ nên ký chủ có thể giao lưu với tôi bằng ý thức, không cần phải nói ra."

Âu Dương Nhã Linh có chút ngạc nhiên, bắt đầu tập thói quen giao lưu bằng ý thức với cô, "L44, cô là người hay là hệ thống?"

"Là người. Hệ thống là L44, bởi vì gia thế của tôi khá tốt nên được ưu tiên đảm nhận vị trí thao tác hệ thống, bám theo ký chủ để trực tiếp quan sát học hỏi."

"Vậy sau này cô sẽ luôn theo tôi sao?"

"Đúng vậy, đến khi kết thúc hợp đồng."

"Cô tên là gì?"

"..." Dường như không nghĩ Âu Dương Nhã Linh sẽ hỏi như vậy, L44 hơi im lặng một lúc, sau cùng nói, "Ellie."

"Vậy Ellie mấy tuổi rồi?" Âu Dương Nhã Linh tiếp tục hỏi.

"...Hai mươi."

Âu Dương Nhã Linh mỉm cười, "Vậy là Ellie nhỏ hơn tôi hai tuổi, từ nay về sau chúng ta xưng hô chị em nhé. Như vậy sẽ thân thiết hơn, dù sao chúng ta cũng sẽ phải tiếp xúc với nhau trong khoảng thời gian rất dài mà."

"...Tùy ký chủ."

Âu Dương Nhã Linh nhớ đến Ellie từng bảo bọn họ không còn cảm xúc nữa nên cô cũng không lấy làm phản cảm trước thái độ lạnh nhạt của Ellie.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, "Tiểu thư, cô đã dậy chưa?"

Âu Dương Nhã Linh hơi giật mình, cố ra vẻ thản nhiên trả lời, "Dậy rồi."

"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Cô có thể xuống dùng bữa bất cứ lúc nào."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay đây."

"Vâng."

Nghe thấy người ngoài cửa đã đi xa, Âu Dương Nhã Linh thở phào một hơi, vuốt vuốt ngực.

Có lẽ do bản thân chiếm lấy thân thể của người khác nên cô mới "có tật giật mình" như vậy.

"Ký chủ, cô-- chị phải nhớ rõ, cố gắng hết sức đừng để người khác phát hiện ra được thân phận thật của chị."

"Ừ, chị biết rồi. Hiện tại chị phải làm gì?"

Ellie suy nghĩ vài giây, "Thời gian hiện tại không phù hợp để chị tiếp nhận ký ức. Trước mắt chị cứ xuống lầu ăn sáng, sau đó lên lầu thay quần áo đi học."

"Được, nghe em."

Cảm nhận được sự giúp đỡ thật lòng của Ellie, nỗi lo lắng bồn chồn trong lòng Âu Dương Nhã Linh giảm bớt hẳn. Cô hít thở sâu một hơi, thả lỏng tâm tình, mở cửa phòng xuống dưới lầu ăn sáng.

Tại bàn ăn ngồi một nam một nữ, nhìn tuổi tác và dáng vẻ thì cô suy đoán hẳn là cha mẹ của thân thể này.

Ellie cũng ngay lập tức mở miệng nhắc nhở cô về thân phận của hai người nọ, quả như cô suy đoán, thật sự là cha mẹ của nguyên thân.

"Cha mẹ, chào buổi sáng," Âu Dương Nhã Linh nở nụ cười ngọt ngào, hướng đến chỗ hai người.

"Chào buổi sáng con gái," cha cô mỉm cười ôn hòa nói.

"Linh Nhi, mau lại đây ăn sáng nào," mẹ cô vẫy cô lại bàn.

Cách gọi và thái độ của hai người họ quá giống với cha mẹ ruột của cô, khiến trong khoảnh khắc Âu Dương Nhã Linh đã tưởng bọn họ chính là cha mẹ ruột của cô xuyên hồn vào.

Nhưng cũng vì thế mà giúp Âu Dương Nhã Linh thêm phần tự nhiên hơn.

Âu Dương Nhã Linh ngồi vào bàn, cùng với cha mẹ ăn sáng. Ăn sáng xong, cô theo như lời Ellie nói lúc trước lên lầu đánh răng thay đồ, sau đó xách cặp xuống lầu đi học.

Cha cô đã đi làm trước cô một bước, lúc này chỉ còn mẹ cô ở nhà. Âu Dương Nhã Linh chào bà rồi ra ngoài ngồi lên xe hơi, để tài xế chở mình đến trường học.

"Ký chủ, hiện tại thời điểm thích hợp, ký chủ có muốn tiếp nhận ký ức không?"

"Ừ, em truyền cho chị đi."

Dứt lời, Âu Dương Nhã Linh cảm nhận được dày đặc thông tin ồ ạt chui vào trong trí óc mình. Cô có chút chịu không nổi, vội vàng nhắm mắt lại.

Tài xế thấy cô nhắm mắt chỉ cho rằng cô còn buồn ngủ, không nói gì, cẩn thận điều khiển xe ổn định hơn để cô nghỉ ngơi.

Âu Dương Nhã Linh xem một lượt ký ức của thân thể này, cuối cùng mở mắt ra.

Thân thể này tên là Hàn Nhược Linh, năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp mười hai. Lúc trước theo học tại trường ABC, nhưng từ hôm nay lại chuyển sang trường tư thục Kim Ngân.

Nguyên nhân chuyển trường... là vì trốn tránh thanh mai trúc mã vừa mới tỏ tình với nguyên chủ một tuần trước.

Gia đình Hàn Nhược Linh thuộc loại có điều kiện, tuy không bằng Âu Dương gia nhưng cũng không thiếu thốn gì, nếu không cũng đã không có người hầu, cũng sẽ không thể để nguyên chủ theo học tại trường Kim Ngân.

Ký ức của nguyên chủ rất nhiều, cô không tính xem hết, chỉ hiểu biết vài thông tin cơ bản. Đợi đến lúc gặp người quen hay gặp sự tình gì thì lại từ trong ký ức lục ra tới thông tin cần thiết.

"Ký chủ, vì là nhiệm vụ đầu tiên nên lúc bắt đầu em mới thong thả một chút, về sau sẽ không như vậy nữa. Hiện tại em sẽ giao nhiệm vụ cho chị."

Số hiệu thế giới: K (hiện đại).

Nhiệm vụ chính: kết hôn và sống hạnh phúc đến cuối đời với thiên định nhân duyên.

Nhiệm vụ khác: tạm thời chưa có.

Điểm sinh lực: 0/200

Vừa nhìn đến điểm sinh lực, Hàn Nhược Linh hốt hoảng hỏi, "Điểm sinh lực bằng không? Vậy tại sao chị vẫn còn sống?"

"Thật ra cũng không phải bằng không, chỉ là gần không mà thôi, chính vì vậy nên khả năng tỉnh dậy của chị mới là một phần ngàn."

"Phù, không phải bằng không là được, dọa chết chị," Hàn Nhược Linh âm thầm thở phào, lúc này mới chú ý đến mục số hiệu thế giới.

Không nghĩ đến từ bảng nhiệm vụ cô cũng sẽ được cho biết loại hình thế giới, như vậy thì khi làm nhiệm vụ cũng sẽ đơn giản hơn một chút rồi.

Nhìn đến dòng nhiệm vụ, Hàn Nhược Linh nghi hoặc hỏi, "Thiên định nhân duyên là ai?"

"Mỗi người đều có thiên định nhân duyên của riêng họ. Ký chủ phải tìm được thiên định nhân duyên của thân thể này, sau đó tiến hành công lược."

"Tìm bằng cách nào?" Hàn Nhược Linh có chút bối rối.

"Thông qua cảm xúc. Khi ký chủ tiếp xúc trực tiếp với thiên định nhân duyên, ký chủ sẽ có một loại cảm giác, chính là người đó."

Miệng Hàn Nhược Linh méo xệch.

Cái quỷ gì thế này?

Tiếp xúc trực tiếp xong, có một loại cảm giác, chính là người đó??

Còn không phải dựa vào trực giác sao???

Hố nhau à?!

Đọc được suy nghĩ của cô, Ellie vội giải thích, "Không có, em nói thật đấy. Đợi đến khi chị tiếp xúc với người đó, chị chắc chắn có thể phân biệt được. Hơn nữa, vì là thiên định nhân duyên, cho dù chị không cố tình đi tìm thì người nọ cũng sẽ tự xuất hiện trước mặt chị."

Hàn Nhược Linh thầm hít thở sâu mấy hơi, rốt cuộc quyết định tạm thời tin tưởng Ellie.

"Nếu đã là thiên định nhân duyên, như vậy chị còn cần phải công lược người đó sao? Đằng nào cũng đến với nhau mà?"

"Không đâu," Ellie phản bác, "Thiên định nhân duyên này không giống như trong tiểu thuyết mô tả, không phải dạng trong suốt cuộc đời chỉ có một người. Bất cứ người nào ở kiếp trước có duyên nợ với mình, ở kiếp này đều sẽ trở thành thiên định nhân duyên, cho nên một người cả đời có thể có một nhân duyên, cũng có thể có nhiều nhân duyên. Nếu như duyên mỏng nợ ít, sau khi hết duyên hết nợ, người nọ sẽ không còn là thiên định nhân duyên nữa, sợi tơ hồng sẽ kết nối với người khác."

Tâm tình mới vừa cân bằng của Hàn Nhược Linh lại lần nữa nổi sóng, "Nếu thế thì chị biết tìm thiên định nhân duyên nào? Đang yêu xong hết duyên hết nợ chia tay lại phải tìm nhân duyên khác à?!"

"Không phải," Ellie giống như cảm nhận được tâm tình Hàn Nhược Linh sắp sửa bùng nổ, vội vàng giải thích, "Thiên định nhân duyên mà chị phải công lược chính là nhân duyên cuối cùng của nguyên chủ nhưng vì nhiều nguyên do mà không thể đến được với nhau, hoặc là cứ hợp hợp ly ly, hoặc là đến với nhau nhưng lại không hạnh phúc. Vì vậy nguyên chủ mới đồng ý nhường thân thể cho chị sử dụng, bởi vì nguyện vọng của nguyên chủ cũng vừa vặn là nhiệm vụ của chị, kết hôn rồi sống hạnh phúc đến cuối đời với người mà nguyên chủ yêu nhất."

Ellie lại thêm vào, "Xin ký chủ cứ yên tâm, mọi nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra đều có thể hoàn thành, yếu tố thành hay bại đều do nhân định, không do trời định."

Hàn Nhược Linh nghe một hồi, cuối cùng quyết định bỏ tất cả sang một bên, chỉ nhớ duy nhất hai điều.

Một là, đối tượng cô cần công lược là người mà khi cô tiếp xúc, trực giác sẽ bảo cô, chính là người đó.

Hai là, mọi nhiệm vụ đều có thể hoàn thành, thành hay bại do cô lựa chọn.

Vậy là được rồi, thiên định nhân duyên gì đó quá phức tạp, cũng quá rắc rối, cô tạm thời không muốn hiểu.

Đọc được suy nghĩ của cô, Ellie chỉ lựa chọn trầm mặc.

Thôi thì ký chủ vui, ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ là được.