Ốm Yếu Thụ Ở Ngược Văn Làm Cá Mặn

Chương 11

Trong phòng bệnh.

Giản Úc lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bệnh truyền đến động tĩnh.

Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn qua.

Là Lục Chấp và Lâm Bác Vũ tiến vào.

Lục Chấp là một người ít nói, không dễ dàng nói nhiều, như thường lệ im lặng đứng ở một bên.

Chẳng qua hắn cho dù không nói lời nào, cũng là người có cảm giác tồn tại mạnh nhất, chỉ riêng khí thế quanh thân cũng đủ để làm người ta đông lạnh.

Lâm Bác Vũ hai tay nhét vào trong túi áo blouse trắng, đi tới cười nói: "Đã đến lúc rút kim cho cậu. Bây giờ cậu có cảm thấy thoải mái hơn không?"

Giản Úc gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."

Sau khi truyền một chai dịch, cơn sốt của hắn giảm xuống, cả người cũng tỉnh táo không ít.

Lâm Bác Vũ một bên rút kim cho hắn, một bên nói: "Thuốc tôi kê cho cậu đều là thuốc tốt nhất, dù sao cũng là ghi vào sổ sách của Lục Chấp, đừng khách khí."

Lục Chấp lạnh lùng nhìn về phía Lâm Bác Vũ, đang muốn lên tiếng trào phúng, lại lơ đãng tiếp xúc với tầm mắt Giản Úc.

Giản Úc mở to đôi mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời.

Lời Lục Chấp đã đến bên miệng lại nuốt trở về.

Giản Úc cũng không biết hoạt động tâm lý phức tạp của Lục Chấp, chỉ cảm thấy rất vui vẻ.

Thì ra đây chính là cảm giác ôm lấy đùi vàng sao? Cũng rất tốt.

Nghĩ đến thế giới ban đầu của hắn, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm chết trong gầm cầu, nhưng mà hiện tại lại có thể dùng được thuốc tốt nhất.

Lâm Bác Vũ rút kim xong, hỏi Giản Úc: "Kế tiếp cậu muốn đi đâu?"

Giản Úc không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng thấy dáng vẻ hắn và Lục Chấp rất thân thiết, vẫn nghiêm túc trả lời: "Bắt taxi về nhà."

"Về nhà? Đừng về nhà." Lâm Bác Vũ chống lại ánh mắt lạnh như băng của Lục Chấp, không sợ chết mà tiếp tục nói, "Lục Chấp muốn đi tập đoàn, cậu cũng đi theo."

Giản Úc có chút bối rối: "Hả? Tôi đi làm gì?"

Lâm Bác Vũ vẻ mặt khích lệ: "Đi kiểm tra công tác của hắn."

Giản Úc: "..."

Hắn theo bản năng nhìn về phía Lục Chấp.

Bọn họ chỉ là thỏa thuận hôn nhân mà thôi, không cần tra chứ?

Không nghĩ tới chính là, Lục Chấp lại nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng: "Cậu có muốn đi không?"

Giản Úc hơn: "Được sao?"

Lục Chấp trả lời: "Có thể."

Hắn rất nhanh sẽ kết hôn với Giản Úc, dẫn Giản Úc đến tập đoàn cũng tốt, đây cũng là cảnh cáo nhà họ Lục.

Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy được."

Hắn đoán được Lục Chấp dẫn hắn đến tập đoàn khẳng định có thâm ý khác, ít nhất không phải là kiểm tra công tác gì gì đó, chẳng qua hắn cũng không hiểu những chuyện quanh co bên trong, cũng lười suy nghĩ, chỉ cần phối hợp với Lục Chấp tới là được.

Lâm Bác Vũ thấy chuyện đã thành, vẻ mặt vui mừng, tự mình đưa Lục Chấp và Giản Úc ra khỏi bệnh viện.

Nửa tiếng sau, tập đoàn Lục thị.

Tập đoàn Lục Thị nằm ở trung tâm thành phố, là một tòa nhà thương mại cao hơn mười tầng.

Giản Úc xuống xe, đi theo Lục Chấp vào tập đoàn.

Lúc này, Trần Hoài đã đứng ở cửa nghênh đón, thấy bọn họ đến gần, cung kính nói: "Lục tổng, cậu Giản."

Những nhân viên ở lầu một vốn còn đang làm việc gấp gáp, thấy Lục tổng bọn họ dẫn theo một nam sinh đến tập đoàn, cả đám đều có chút kinh hãi.

Phải biết rằng Lục Chấp ngày thường chính là hình tượng bá tổng trầm mặc ít nói, khí thế quanh thân cường đại đến đáng sợ, làm cho người ta căn bản không thể liên hệ hắn và tình ái cùng một chỗ.

Lúc trước trong tập đoàn ngược lại đã từng đồn đại, nói Lục Chấp sắp kết hôn, mọi người đều cho rằng là lời đồn vô căn cứ, không nghĩ tới hôm nay thật sự nhìn thấy.

Chẳng qua mọi người kinh ngạc thì kinh ngạc, cũng không dám trắng trợn nhìn, chỉ là âm thầm giả vờ làm việc mà đánh giá.

Lục Chấp đương nhiên nhận ra những tầm mắt này, từ trước đến nay hắn đều là tiêu điểm của đám người, đối với việc này đã sớm thành thói quen.

Hắn nhìn về phía Giản Úc bên cạnh, cho rằng Giản Úc ít nhiều sẽ có chút không được tự nhiên.

Không nghĩ tới Giản Úc cả người đều rất thả lỏng, một chút cũng không có cảm giác bị người nhìn chăm chú mà khẩn trương.

Lục Chấp thấy thế, thu hồi tầm mắt.

Hai người cùng nhau đi về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Trong khi đó.

Trong group chat chỉ có nhân viên tập đoàn, cuộc trò chuyện diễn ra rất sôi nổi.

[Cấp báo! Lục tổng mang theo vị hôn phu đến tập đoàn!]

[Lục tổng cư nhiên cũng sẽ kết hôn? Tam quan của tôi nổ tung!]

[Vị hôn phu thế nào? Đẹp trai hay không? Đẹp trai hay không?]

[Tôi vừa liều chết chụp lén một tấm ảnh, chờ tôi gửi lên nhóm.]

[Hình]

[Moẹ ơi! Nam sinh này cũng quá đẹp! Đôi mắt này, mũi này, miệng này, tất cả mọi thứ đều là gu tôi!]

[A a a a! Tôi rất thích loại nam sinh khí chất sạch sẽ lại có diện mạo đáng yêu này, giờ khắc này muốn hóa thân thành Lục tổng! !]

[Được rồi, đừng nói chuyện nữa, hôm nay công việc không xong, chờ bị mắng đi.]

[Nụ cười đột nhiên ngưng đọng.]

[......]