*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Diên Khánh hoàn thành thủ tục nhận phòng, đi vào ký túc xá được chỉ định.
Khoa nghệ thuật không hổ danh là khoa nổi tiếng giàu có của trường, điều kiện trong ký túc xá rất tốt, một ký túc xá sẽ có ba người, mỗi phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng, nhà vệ sinh và phòng tắm gộp lại làm một.
Lúc Lục Diên Khánh đến, các phòng ngủ khác đều đã đóng cửa, cậu không biết bạn cùng phòng của mình đã tới chưa hay đã ngủ mất rồi.
Trước khi nhập học, Lục Từ hỏi cậu có muốn mua một căn nhà ở ngoài trường để cậu sống thoải mái hơn không nhưng Lục Diên Khánh không muốn phải phức tạp như vậy.
Phòng ngủ không lớn, có một cái giường, một tủ đựng quần áo và một bàn học đã lấp đầy cả không gian căn phòng, còn không bằng nhà kho của Lục gia. Hành lý của Lục Diên Khánh đã được gửi đến đây trước, Lục phu nhân còn cử bảo mẫu đến dọn phòng trước cho cậu.
Lục Diên Khánh đặt hộp đàn violin cậu mang theo vào một góc, đi tắm trước, lúc quay lại cậu phát hiện mình đã lỡ cuộc gọi video của mẹ.
Vừa chải tóc, cậu gọi lại.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, đầu bên kia có rất nhiều người, Lục Từ ngồi trước gương trang điểm, cô mặc một bộ váy dài lộng lẫy, xung quanh là mấy nhân viên công tác.
Lục Diên Khánh chợt nhớ Lục Từ từng nói cô sẽ tham dự buổi lễ trao giải tối nay, có lẽ cô đang chuẩn bị cho lễ khai mạc.
"Diên Khánh, con sắp xếp xong hết chưa?"
Lục Từ dời mắt từ nhìn gương sang nhìn điện thoại: "Đúng lúc, con giúp mẹ chọn xem, cái nào hợp hơn, hoa tai kim cương hay tua rua?"
Lục Diên Khánh bình tĩnh trả lời: "Con đã làm xong tất cả thủ tục rồi, cũng nhận được lịch học. Ngày mai là khai giảng. Nhân tiện, là hoa tai tua rua, mấy viên kim cương đó quá nhỏ. Ai cũng biết, kim cương có trọng lượng dưới một cara là kim cương vụn. Không có giá trí, tốt nhất không nên mang."
Lục Từ luôn tôn trọng ý kiến của con trai mình, cô vừa hướng dẫn nhà tạo mẫu đeo hoa tai cho mình, vừa thản nhiên nói: "Con gặp cậu Beta đó chưa?"
"Gặp rồi."
Nhắc đến Dư Việt, sắc mặt Lục Diên Khánh dần dịu lại: "Anh ấy vẫn như ba năm trước, không có gì thay đổi."
"Sao mà không thay đổi? Ba năm trước, cậu ta là sinh viên nghèo tìm việc, còn bây giờ cậu ta có rất nhiều tiền!"
Lục Từ nhớ đến chuyện mình bị một thằng nhóc tống tiền, cực kỳ tức giận. Cô giận dữ nói: "Cậu Beta đó rất có năng lực, cậu ta lấy tiền của mẹ đầu tư vào thị trường chứng khoáng. Cậu ta may mắn có tầm nhìn tốt, rất biết đầu tư, một năm từ mười triệu tăng lên hai mươi triệu."
Lục Từ đặc biệt yêu cầu trợ lý Vương theo dõi thông tin của Dư Nguyệt trong ba năm qua, cô nghĩ rằng anh sẽ tiêu hết số tiền này nhưng Dư Nguyệt lại chọn con đường mạo hiểm hơn.
Thị trường chứng khoáng là nơi mà rủi ro và cơ hội tồn tại song song, những gì ta học được từ trong sách không bao giờ bảo đảm ta sẽ kiếm đường tiền từ đường đồ thị xanh hồng đó*. Dư Nguyệt không thích mạo hiểm, kiếm được tiền liền rút lui, lúc sau sàn chứng khoáng cũng sụp đổ.
Sau đó, thông qua các mối quan hệ anh có được trong trường, anh rót vốn đầu tư vào một số công ty nhỏ do cựu sinh viên thành lập, trở thành sứ giả đầu tư. Không biết anh đã làm cách nào nhưng anh đã nhiều lần huy động vốn đầu tư mà chưa bao giờ thất bại.
Thật sự không thể tin được, chỉ trong vòng ba năm, cậu học sinh giỏi thật thà và mọt sách ngày nào bây giờ đã vượt xa người khác.
Lục Từ phải thừa nhận – Beta đó rất phi thường.
Lục Diên Khánh từng đọc qua tài liệu theo dõi anh, cậu tự hào nói: "Anh Nguyệt có tầm nhìn rất tốt, anh ấy bẩm sinh là một thiên tài kinh doanh."
Tất nhiên, cậu có mắt nhìn rất tốt, đây là lí do tại sao cậu coi trọng Dư Nguyệt đến vậy.
Tuy đề tài này là do Lục Từ khơi ra nhưng nhìn vẻ mặt như đang yêu của con trai, trong lòng cô tràn đầy lửa giận không biết trút vào đâu.
Lục Từ bất ngờ đập bàn, dọa nhân viên trong phòng không dám hó hé. Tất cả đều im lặng, không dám thở mạnh, nghe hai mẹ con cãi nhau.
"Lục Diên Khánh, con một hai đòi trở về tìm cậu ta, tên lừa đảo này có gì tốt mà khiến cho con mê mẩn đến vậy?"
Lục Diên Khánh khựng lại vài giây.
Cậu đã nhiều lần tự hỏi mình trong ba năm qua.
Lần đầu gặp mặt, cậu chỉ muốn trêu chọc gia sư nghèo khổ này, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh, cố gắng khơi dậy thiện cảm trong anh. Lời tỏ tình hôm đó hoàn toàn là một lời nói dối, mục đích của cậu chỉ muốn tâng bốc anh rồi tàn nhẫn đá anh đi... Nhưng mà, cậu không bao giờ quên chuyện lúc cả hai bị bắt cóc, Dư Nguyệt đã xông lên bảo vệ cậu bằng mọi giá, không tiếc bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí anh còn bất chấp bẻ gãy vai của chính mình...
Mỗi khi màn đêm buông, bóng dáng người con trai ấy luôn xuất hiện trong giấc mơ của cậu, cậu có thể ngửi được mùi xà phòng mà cơn gió mùa hè đã thổi bay chiếc áo thun trắng ấy.
- ---- Rõ ràng chỉ là một Beta nhưng lại làm cậu tương tư hơn bất cứ Omega nào.
"Nếu phải nói..."
Lục Diên Khánh lẩm bẩm: "... Có lẽ do anh ấy đã lừa con."
...
Bên khác.
Dư Nguyệt trở về phòng trọ mình thuê bên ngoài trường, ngã gục xuống ghế sô pha ngay khi bước vào cửa.
Máy điều hòa thổi xuống luồng gió lạnh, anh nhìn lên trần nhà với những cảm xúc đang lẫn lộn trong lòng.
Anh không ngờ Lục Diên Khánh sẽ trở về tìm mình... Tưởng rằng sau những gì mình đã làm, anh nhất định sẽ trở thành kẻ thù trong lòng Lục Diên Khánh nhưng Lục Diên Khánh không những không hận anh mà còn tin anh!
Không biết phải làm gì mới đúng nữa...
Nghĩ đến cậu nhóc cao lớn mà vẫn còn khờ khạo kia, Dư Nguyệt cảm thấy 'cây tốt trồng trong nhà đã mọc lệch'.
Dư Nguyệt lấy điện thoại ra, do dự một lúc, tìm trong danh bạ thật lâu, cuối cùng tìm được một điện thoại đã biến mất trong ký ức từ lâu.
- -- Trợ lý Vương.
Trợ lý Vương là cánh tay phải đắc lực của Lục Từ, lúc Lục Từ tìm gia sư cho con trai mình, trợ lý Vương đã đứng ra phụ trách. Từ phỏng vấn đến khám sức khỏe rồi nhậm chức, cả việc đưa cho anh tấm séc ấy, đều là trợ lý Vương ra mặt.
Nghĩ đến việc nhập học lần này của Lục Diên Khánh, chắc chắn không thể thiếu trợ lý Vương.
Lần cuối Dư Nguyệt liên lạc với anh ta là ba năm trước, tin nhắn cuối cùng là chuyện trợ lý Vương hỏi anh số tài khoản nhận tiền, Dư Nguyệt trả lời bằng một dãy số tài khoản, ngày hôm sau sau tin nhắn này, Dư Nguyệt đã nhận được mười triệu.
Ba năm qua Dư Nguyệt đã đổi hai cái điện thoại, những liên hệ không quan trọng đều bị anh xóa hết lúc đổi sang điện thoại mới nhưng anh không thể giải thích nổi bản thân nghĩ gì mà mỗi lần anh sao chép dữ liệu anh lại giữ lại 'Chiến tích tội phạm' của mình.
Dư Nguyệt cầm điện thoại gõ phím.
Anh nên nhắn gì bây giờ?
[ Hôm nay tôi gặp Lục Diên Khánh? ]
[ Em ấy đã hồi phục rồi sao? ]
[ Ở nước ngoài có rất nhiều trường tốt, tại sao đưa em ấy về Trung Quốc học? ]
[ Sao anh không khuyên em ấy? ]
[ Tôi biết tôi không có tư cách gì để nói những lời này nhưng Lục Diên Khánh là một Omega, em ấy nên nâng cao cảnh giác với xã hội bên ngoài, không thể ngây thơ như vậy? ]
[ Chuyện ba năm trước cũng đã qua, tiền trao cháo múc, chúng ta đã thỏa thuận xong rồi. ]
Gõ xong một văn bản dài nhưng Dư Nguyệt lại do dự không ấn gửi.
"... Có phải mình quá tàn nhẫn không?"
Dư Nguyệt lưỡng lự: "Nếu em ấy biết mình muốn đuổi em ấy, em ấy sẽ rất đau lòng."
Nhưng không đuổi thì không được.
Lục Diên Khánh là một Omega quá ngây thơ lại tốt bụng, xinh đẹp, thuần khiết, cậu vẫn luôn tin tưởng kẻ đã tống tiền mẹ mình ba năm trước. Lục Diên Khánh đối với những chuyện trước đây như xem không tồn tại nhưng Dư Nguyệt tuyệt đối không!
Nghĩ đến đây, Dư Nguyệt nghiến răng, xóa đi tất cả văn bản đã soạn, nhắn một câu uy hϊếp ngắn gọn ----
- ----- [ Tôi chính là cái loại Beta xấu xa giỏi nhất là trêu đùa trái tim của những thiếu niên trẻ tuổi ngây thơ. Anh để em ấy gặp tôi, anh không sợ hậu quả thế nào sao? Lần trước tôi đã âm thầm ghi âm lời tỏ tình, lần này anh không sợ tôi sẽ âm thầm quay phim luôn sao? ]
Nhấn gửi.
Vừa nhấn gửi xong, Dư Nguyệt đã ném điện thoại sang một bên, anh muốn trốn tránh, không dám nhìn vào màn hình.
Anh thật tệ, thật tệ, thật tệ...
Nhưng rõ ràng anh chưa bao giờ nắm tay bất kỳ cô gái nào, vậy mà bây giờ lại dùng cớ này để uy hϊếp người ta.
Nếu đoạn tin nhắn này bị truyền ra ngoài, biệt danh Cổ Vương của anh sẽ được xác nhận là thật.
Dư Nguyệt vùi đầu vào ghế sô pha, muốn dùng gối làm nghẹt chết mình. Sau năm phút công gắng nhưng không thành, anh buộc phải đổi mặt với thực tế mà với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Anh lấy hết can đảm mở mắt nhìn vào màn hình -----
- ---- Trước dòng tin nhắn anh gửi, một dấu chấm than lớn hiện ra.
Dư Nguyệt: "..."
Dư Nguyệt: "..."
Dư Nguyệt: "..."
Đù má!
Dư Nguyệt đang ngồi trên sô pha đột nhiên đứng phắt dậy.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới – trợ lý Vương vậy mà chặn số anh?????
Không phải chỉ moi của bọn họ có mười triệu thôi sao, không phải chỉ là tiền tiêu vặt ba năm của Lục Diên Khánh thôi sao. Tại sao Lục Từ và trợ lý Vương lại nhỏ nhen đến vậy!!!!
_____________________________________
*Đồ thị xanh hồng: Hình minh họa