Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi.
Bọn họ đứng ở một cầu thang không có điểm tận cùng, hai bên là bóng tối vô tận, những tấm ảnh chụp to to nhỏ nhỏ trôi nổi giữa không trung nhiều vô số kể.
Một loạt khung ảnh xám xịt bọc ngoài những gương mặt trống rỗng vô hồn, hướng ánh mắt về chỗ hai người đang đứng.
Mạc Dịch xoay đầu nhìn ra phía sau.
Những bậc thang đầu tiên khi họ tiến vào tuy rằng vẫn còn đó, mà nơi nối liền với nó đã không còn là hành lang lúc trước mà chỉ còn lại bóng tối hư không – Mạc Dịch thật sự không muốn biết nếu ngã xuống, mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Bất thình lình một cánh tay trắng bệch vươn ra từ khung hình, nhanh như cắt túm lấy cổ tay Mạc Dịch kéo vào trong ảnh.
Xúc cảm lạnh như băng truyền từ bên ngoài vào tận cốt tủy khiến da đầu người ta tê rần, Mạc Dịch thấy tay mình như rơi vào gọng kìm sắt, lôi anh đi bằng sức lực khổng lồ, mới vài giây thôi đã khiến anh loạng choạng về phía trước mất vài bước.
Gay to rồi!
Mắt thấy bản thân sắp bị lôi vào trong ảnh, Mạc Dịch quýnh lên vội theo đà ghìm người xuống, hạ trọng tâm, dùng sức nặng của cơ thể đối kháng lại lực kéo của cánh tay kia.
Giang Nguyên Bạch nhào tới, thừa dịp lia rìu lên chém mạnh về phía cánh tay.
Thứ ấy lập tức đứt lìa ra, mặt cắt phẳng lỳ tái nhợt, không hề chảy một giọt máu nào. Nó chậm rãi lùi về bên trong ảnh chụp, còn bàn tay đang nắm Mạc Dịch thì vừa gỡ ra đã nháy mắt tan thành bột phấn.
Mạc Dịch thở hổn hển ngồi bệt xuống cầu thang, âm thanh máu huyết chảy rần rần đập vào màng tai, áp lực quá lớn khiến mắt anh tối sầm lại, mồ hôi lạnh đầm đìa khiến quần áo dính chặt vào cơ thể rét run.
Anh cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Làn da đã lâu không thấy ánh mặt trời gầy yếu trắng xanh, càng làm cho dấu vết tím tái hằn lên rõ ràng đến đáng sợ. Mạc Dịch hơi lắc cổ tay, trong một giây cảm giác đau đớn như kim đâm lan lên tận óc.
Giang Nguyên Bạch cũng hốt hoảng cực kỳ. “Anh không sao chứ?”
Mạc Dịch uể oải lắc đầu. “…Không sao.”
Nói rồi cầm lấy bàn tay của Giang Nguyên Bạch hướng về phía mình, mượn lực đứng dậy. Bàn tay hai người chẳng rõ ai lạnh hơn ai, nhưng đều hơi run rẩy.
Mạc Dịch đứng vững thân hình rồi thì nhìn về tấm ảnh nơi cánh tay lúc nãy vừa vươn ra.
Người bên trong không còn mang vẻ vô cảm như trước nữa mà đang oán độc trừng anh, trong đôi mắt tối om phun ra ác ý tựa nọc độc nhìn bọn họ chằm chằm.
— Trông nó như đang còn sống vậy.
Mà đúng lúc ấy, tất cả ảnh chụp xung quanh nhất loạt rung lên, những cánh tay lũ lượt bò ra, duỗi dài về phía bọn họ.
Trái tim nhảy dựng lên, hai người đồng thời vác giò bỏ chạy.
Mỗi một chỗ bọn họ chạy qua đều kích động bọn ảnh chụp, Mạc Dịch nghiêng người liếc về phía sau, nhìn xong trong lòng liền quặn lại.
Sau lưng nhung nhúc toàn tay với tay, như làn sóng biển ồ ạt xông đến bắt bọn họ, chỉ nhìn thôi cũng đã làm cho người ta sợ hết hồn.
Mạc Dịch quay đầu tiếp tục chạy về phía trước, cầu thang tựa như không nhìn thấy điểm tận cùng, cứ kéo dài mãi về hắc ám xa xăm.
Một ý niệm lóe lên trong đầu khiến Mạc Dịch rùng mình — rằng một khi tiêu hao hết sức lực, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị tóm gọn mà thôi.
Thình lình có bàn tay thò ra từ bên cạnh, túm cổ chân anh như gọng kìm thép khiến Mạc Dịch vấp ngã sóng soài, đầu đập vào bậc cầu thang. Máu ấm chảy xuống gò má, anh cắn răng không cho mình phát ra tiếng kêu nhưng trước mắt đã tối sầm lại.
Nghe thấy động tĩnh ở phía sau, Giang Nguyên Bạch đang trên đà chạy cũng khựng lại. Cậu nghiến răng quay người, vung rìu chém đứt bàn tay đang túm chặt cổ chân Mạc Dịch kia.
Nó trong nháy mắt hóa thành bột mịn, cánh tay cụt lủn lại chậm rãi rụt trở về, thế nhưng thừa dịp ấy lại có càng nhiều cái khác ập tới như thủy triều, túm vào bắp chân họ lôi đi.
Xong đời.
Tim Mạc Dịch như rơi vào trong vực thẳm.
Đột nhiên, một tiếng rít xé toạc thời không vang lên, có thứ gì đó màu trắng bạc xẹt qua đỉnh đầu anh, đập vào một đôi tay đang ở gần đấy.
Nó lập tức dừng lại, ngay cả mấy cái tay khác đang túm lấy Mạc Dịch cũng yếu ớt hẳn đi, rũ rượi buông xuống đùi anh.
Mạc Dịch cùng Giang Nguyên Bạch bèn nhân cơ hội này giãy khỏi trói buộc của chúng nó.
Một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên cách đó không xa: “Bên này!”
Mạc Dịch ngẩng lên, thấy Thẩm Lỗi đang ở đằng trước vẫy vẫy tay với bọn họ, quần áo trên người lộn xộn dính đầy vết máu, tuy thoạt nhìn có vẻ chật vật, nhưng cũng còn may là thân thể kiện toàn.
Hai người phấn chấn hẳn lên, tứ chi mỏi mệt trong nháy mắt như được rót vào luồng sinh lực mới, chạy về phía hắn bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Cánh tay sau lưng bỗng như bừng tỉnh lại bắt đầu động đậy. Thẩm Lỗi kéo bọn họ lại gần rồi quẹo vào trong một khe hở, ba người thất tha thất thểu nhào vào khoảng trống phía sau.
Những cánh tay kia vẫn còn bồi hồi sờ soạng tìm kiếm ở bên ngoài.
Thẩm Lỗi đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Mạc Dịch hiểu ý lấy tay bịt mũi miệng, ngay cả tiếng thở dốc cũng chặn lại nơi yết hầu, cố không phát ra một tiếng động nào. Trong tai chỉ nghe thấy nhịp tim dồn dập của bản thân cùng tiếng bàn tay lần mò sột sà sột soạt.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, những bàn tay này mới nhụt chí chậm rãi rụt trở về.
Thẩm Lỗi rón rén đi ra ngoài thăm dò, tỉ mỉ nhìn một vòng xung quanh rồi gật gật đầu với bọn họ, ý bảo lúc này có thể nói chuyện được rồi.
Bấy giờ Mạc Dịch mới thôi không bụm miệng nữa, có chất lỏng ấm áp rơi trên đầu ngón tay khiến anh sửng sốt cúi đầu, hóa ra mu bàn tay gần như đã nhuộm đầy máu chảy xuống từ trán anh, vết máu đỏ tươi uốn lượn như con rắn nhỏ trên làn da trắng xanh, vừa rực rỡ lại gai mắt.
Anh chậm chạp chớp chớp mắt, thấy mình đầu váng mắt hoa.
Thẩm Lỗi tiến lại gần giúp anh sơ cứu vết thương, đoạn nói: “Hẳn là bị chấn động não một chút, không việc gì đâu, chốc lát nữa thôi máu sẽ ngừng chảy, tiếc là tôi dùng hết băng cứu thương rồi, hiện giờ chỉ có thể làm được đến vậy.”
Giang Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh vẫn còn chưa hết sợ hãi: “…Mấy thứ vừa rồi là cái quái quỷ gì vậy?”
“Không biết.” Thẩm Lỗi lắc đầu nói ngắn gọn, liếc nhìn Giang Nguyên Bạch rồi giải thích:
“Tôi cho rằng chúng nó tìm kiếm con mồi thông qua những tấm ảnh, một khi cậu xuất hiện trong tầm mắt chúng thì sẽ bị đuổi theo. Tin tốt là miễn cậu dời khỏi tầm nhìn của chúng nó, im lặng không phát ra âm thanh sẽ được an toàn.”
“Tin xấu là, chúng nó có mặt ở khắp mọi nơi.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói khe khẽ, nghe có vẻ yếu ớt, khiến Giang Nguyên Bạch giật hết cả mình. Cậu hướng về nơi nó phát ra, thấy một cô gái đang ngồi trong góc tường, sắc mặt tái nhợt, từ khuỷu tay phải trở xuống trống không, máu tươi thấm ra từ băng vải trắng như tuyết.
Có lẽ vì hơi thở của cô quá mỏng manh, hoặc do lúc nãy quá căng thẳng nên Mạc Dịch cùng Giang Nguyên Bạch bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của cô gái này.
“Vu Lê.” Cô yếu ớt tự giới thiệu. “Đây là màn chơi thứ hai của tôi.”
Giang Nguyên Bạch chớp mắt, hạ giọng nói. “Tôi là Giang Nguyên Bạch, đây cũng là lần thứ hai của tôi, ngồi bên kia chính là Mạc Dịch, đây là lần đầu tiên anh ấy tham gia.”
Vu Lê cười cười, khẽ nhún vai. “Tiếc là tôi không thể bắt tay các cậu được rồi.”
Thẩm Lỗi đứng bên cạnh đốt một điếu thuốc, răng cắn cắn đầu lọc, khuôn mặt thoáng nét mỏi mệt. “Độ khó của màn chơi này ít nhất cũng phải mức A, vừa mới bắt đầu tôi đã thấy bất thường rồi: mười một người trong vòng năm tiếng đồng hồ. Người tuy nhiều nhưng thời gian để sinh tồn lại ngắn đến vậy thì đây là lần đầu tiên tôi gặp phải.”
Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp độ khó lần này, vì thế nên đến giờ chỉ sống sót được hai người. Mà các cậu, lúc chúng ta tách ra tôi không nghĩ các cậu sống được đến bây giờ đâu.”
Thẩm Lỗi nói rất thẳng.
Thế nhưng Giang Nguyên Bạch cũng không cảm thấy bị xúc phạm. Người cậu vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, kể sơ một lượt những gì trải qua sau khi chia tay bọn Thẩm Lỗi, từ căn phòng bí mật ở tầng hai cho đến ảo cảnh trong ảnh chụp, rồi thì tầng bốn đã biến mất. Cho dù lời nói vắn tắt, nhưng những nguy hiểm trong câu chuyện này vẫn khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Thẩm Lỗi cùng Vu Lê nghe mà sững sờ.
Cuối cùng Giang Nguyên Bạch tổng kết một câu. “— nói thật, tôi cũng không tin mình còn sống tới tận bây giờ, nếu không nhờ Mạc Dịch chắc tôi chết lâu rồi.”
Còn bồi thêm một câu nửa trêu ghẹo nửa thán phục: “Mạc Tiểu ca thật sự rất đỉnh ấy!”
Đỉnh đến mức làm người ta phát sợ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Mạc Dịch ngồi xếp bằng dưới đất, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa khôi phục hoàn toàn, đang lúc lơ mơ hình như nghe thấy ai nói tên bản thân bèn ngẩng đầu lên, lại bị cảnh tượng trước mắt làm giật hết cả mình.
Mấy người kia đang chăm chú nhìn anh, nhất là Thẩm Lỗi cùng Vu Lê. Vẻ mặt hai người cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt rối rắm như đang nghiên cứu động vật quý hiếm vậy.
“…” Mạc Dịch thấy hơi rét, bèn hỏi. “Sao thế?”
“Thằng nhóc kia, đây thật sự là lần đầu tiên của cậu hả?”
Mạc Dịch: “…”
Tuy biết ý hắn định hỏi cái gì, nhưng mà… câu này nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ.
Mạc Dịch đang chuẩn bị mở miệng thì ánh mắt vô tình phát hiện một khung ảnh phía sau bọn họ. Anh sững người trong giây lát rồi ngồi thẳng lưng lên chăm chú quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tuy nơi này không còn bị công kích nữa nhưng bốn phía vẫn trôi lơ lửng đầy khung ảnh. Có điều, khác với những tấm bên ngoài, ảnh chụp trong này không còn chứa hình người mờ ảo quỷ quái mà chỉ còn những khoảng không trắng tinh.
Mạc Dịch nhìn Thẩm Lỗi vẻ đăm chiêu, thuận thế đổi chủ đề. “Làm sao các anh tìm được góc chết này?”
“Không phải là chúng tôi tìm ra.”
Thẩm Lỗi thoáng trầm ngâm rồi mới trả lời.
“Sau khi gϊếŧ xong một người, ảnh chụp sẽ biến thành như vậy. Mà đây là nơi có nhiều người bị gϊếŧ nhất, nên mới trở thành góc chết.”
Không khí phút chốc trở nên nặng nề.
Mạc Dịch không biết phải làm sao, đành tiếp tục nhìn chằm chằm tấm ảnh sau lưng Thẩm Lỗi, vừa nhìn vừa nghĩ rất lung.
Cũng vì vậy mà dường như anh phát hiện ra điểm gì. Mạc Dịch nhíu đôi lông mày, hơi chút do dự, sau đó chống sàn nhà đứng dậy, từ tốn hướng về một tấm ảnh trong số ấy.
Anh ghé sát mắt vào mà nhìn.
Nếu không xem kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra, màu trắng trong những tấm hình này tựa hồ đang chuyển động, giống một thứ chất lỏng sền sệt, chầm chậm chảy về cùng một hướng.
Tựa như sương mù vậy.HẾT CHƯƠNG 11.