Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 6

Quầng sáng hình tròn chiếu ra từ đèn pin chớp lóa trên hành lang, mang vẻ âm u giữa bóng đêm dày đặc.

Tiếng bước chân nện đều đều trong không gian trống rỗng, ánh đèn sáng sủa từ dãy phòng học cũng không thể nào xua tan đi ác ý từ tận xương tủy này.

Mạc Dịch vững bước tiến vào khu vực không có ánh điện, bàn tay cầm đèn pin hơi đổ mồ hôi, nhưng tinh thần lại cực kỳ bình tĩnh.

Đèn tuýp phía sau anh vang lên tiếng “rè rè”.

Bỗng nhiên Mạc Dịch dừng lại.

Giang Nguyên Bạch đang đi đằng sau suýt chút nữa đập mặt vào lưng anh, cậu nhát gan nhỏ giọng thầm thì như sợ bản thân sẽ đánh thức thứ gì đó. “…Làm sao vậy?”

Mạc Dịch lắc lắc đèn pin, ý bảo cậu lại đây mà xem.

Giang Nguyên Bạch rón rén nhô đầu ra, nương theo ánh đèn nhìn về phía trước rồi cũng ngớ người.

Hành lang trước mắt trông rất bình thường, ngoài chuyện không có đèn ra, thì giống y như đầu hành lang còn lại.

Hoàn toàn không có gì khủng bố như trong tưởng tượng.

Cậu sửng sốt gãi gãi đầu, bước tới chạm tay vào bức tường cuối lối đi, dưới lòng bàn tay là xúc cảm ẩm ướt lạnh lẽo như băng. Cậu ngơ ngác thì thào. “…Sao lại thế này.”

Chẳng lẽ bọn họ giải sai chỗ nào rồi ư?

Đúng lúc này bỗng thấy phía sau truyền đến tiếng thủy tinh vỡ đánh “rầm” một cái, Giang Nguyên Bạch giật nảy mình, chưa kịp quay đầu đã nghe thanh âm Mạc Dịch vang lên bên tai. “Tránh ra.”

Giang Nguyên Bạch theo phản xạ lách qua một bên.

Một luồng gió sượt qua sườn mặt, Mạc Dịch tay cầm chiếc rìu cứu hỏa, thủ thế bổ về phía bức tường, bổ hai nhát thì lưỡi rìu găm sâu vào trong, lúc kéo ra có tiếng gạch vữa rơi tung tóe.

Ở chỗ Giang Nguyên Bạch đứng có thể thấy ánh sáng phản chiếu từ một tấm cửa sắt phía sau bức tường.

“Trời ạ, sao anh lại nghĩ ra được…” Cậu xoay người nhìn về phía Mạc Dịch thán phục, nhưng chưa nói xong cổ họng đã nghẹn lại.

Chỉ thấy Mạc Dịch sống dở chết dở một tay cầm rìu một tay chống tường, khom lưng thở hồng hộc, như thể động tác vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ thể lực của anh vậy.

… Khục.

Giang Nguyên Bạch cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.

Cậu giả vờ ho khan vài cái, cầm lấy chiếc rìu trong tay Mạc Dịch, nói vẻ nín cười. “Khụ, thôi để tôi làm cho.”

Mạc Dịch chống eo yếu ớt gật đầu.

Advertisement

Giang Nguyên Bạch dùng rìu đập vào vị trí Mạc Dịch vừa mới xuống tay, gạch vữa không chắc chắn lắm, như là mới xây không lâu, chẳng mấy chốc đã bị tháo dỡ một mảng lớn. Cậu vừa đập vừa nói. “Mạc tiểu ca à, anh thật sự phải chăm chỉ rèn luyện thân thể đi.”

Mạc Dịch. “…Cậu chuyên tâm đập tường đi.”

Lần này nếu có thể thoát ra, anh chắc chắn sẽ đăng ký hẳn thẻ tập gym một năm.

Giang Nguyên Bạch làm rất nhanh, chưa đến mấy phút đồng hồ đã đập ra một khoảng trống đủ cho hai người. Cậu thử đưa tay đẩy cửa, không gặp bất cứ lực cản nào, cánh cửa sắt mở rộng để lộ lối vào tối om.

Mạc Dịch đã hơi lấy lại sức, anh mở đèn pin gật gật đầu với Giang Nguyên Bạch, hai người cùng nhau bước vào trong.

Không khí lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt làm Mạc Dịch ho sặc sụa, cứ như trong phòng này có mưa dầm mấy tháng không ngừng nghỉ — mùi hôi ở hành lang có lẽ là từ đây mà ra.

Ánh đèn pin hơi chập chờn.

Đôi mắt Mạc Dịch bồi hồi nhìn quanh rồi lộ vẻ kinh ngạc.

Trong gian phòng nho nhỏ xếp mấy giá sách phủ đầy tro bụi, bên trên có cơ man là giấy tờ cũ kỹ ố vàng chất cao như núi, mùi mục nát tràn ra không thể thở nổi.

Nơi này có vẻ là một phòng hồ sơ bỏ hoang.

Vậy vì sao nó lại bị bịt kín lại? Còn che giấu bằng cách rất cực đoan là chôn vào trong tường?

Mạc Dịch dè dặt bước vài bước vào trong, dưới đế giày bụi đất tung lên mù mịt. Anh quay đầu nói với Giang Nguyên Bạch. “Chúng ta phân công nhau hành động, cậu qua bên kia tìm xem có tin tức hữu dụng gì không. Phải làm thật nhanh nhé, thời gian của chúng ta không còn nhiều.”

Hiển nhiên Giang Nguyên Bạch cũng nhớ tới giới hạn 45 phút, cậu nghiêm túc gật đầu, lấy đèn pin từ trong túi xách rồi bước về một phía của phòng hồ sơ.

Mạc Dịch bước về hướng còn lại. Vừa đi vừa lật tìm giấy tờ trên giá.

Có lẽ vì quá ẩm ướt mà phần lớn hồ sơ giấy đã mục nát dính chặt vào nhau, chỉ còn đọc được một ít chữ viết mơ hồ. Mạc Dịch chẳng biết làm sao, bất lực nhìn đống tài liệu trước mặt.

Anh bối rối nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sang phía khác, ánh mắt đúng lúc này bắt gặp giá sách bên cạnh mình.

Mặt bên giá sách này ghim một miếng sắt nhỏ, tuy đã rỉ sét nhưng vẫn đọc được chữ viết bên trên, Mạc Dịch nhìn chăm chú một lúc, phát hiện nó ghi “năm 93”.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh.

Trong lòng Mạc Dịch vừa sợ hãi vừa hưng phấn, tiếng tim thình thịch đập dồn dập vào màng tai anh trong không gian tĩnh mịch của căn phòng.

Anh lách người trong lối đi hẹp giữa hàng giá sách, vừa đi vừa xem những miếng sắt ghim ở mặt bên: từ năm 89, năm 90… Kết thúc ở năm 95.

Như vậy, phòng hồ sơ này bị niêm phong từ sau năm 95.

Mạc Dịch nhớ lại tấm ảnh tốt nghiệp anh nhìn thấy ở tầng một, bên trên cũng đề năm 95.

Mà nếu phòng học ở mỗi tầng đều giống nhau, thì có lẽ nào… Toàn bộ trường học đang dừng lại ở cùng một mốc thời gian: đó là vào năm 95, học sinh năm cuối vừa tốt nghiệp ra trường, còn học sinh năm hai thì vừa bước vào năm ba!

Mạc Dịch ngừng thở.

Mà những học sinh lên năm ba vào năm 95… nhập học từ năm 93! Rốt cục anh đã hiểu ra câu đầu tiên trong gợi ý mà trò chơi nêu ra! 9-3-3, yến không chân. Nếu anh đoán không sai thì 9-3-3 chính là khóa 93 lớp số 3.

— Phòng học xuất hiện thi thể là phòng học của lớp số 3.

Máu huyết chảy rần rần, Mạc Dịch sải chân bước về giá hồ sơ của “năm 93”.

Quả nhiên, ở tầng dưới cùng, ẩn giấu giữa những trang giấy mục nát là một tập tài liệu chỉn chu không chút hư tổn.

Như chưa từng chịu sự tàn phá của tháng năm và ẩm mốc, những tờ hồ sơ vẫn trắng tinh như vừa mới in.

Đột nhiên có tiếng ai đó thét lên thảm thiết chói tai.

Vọng đến từ hành lang bên kia.

Mạc Dịch không chút do dự rút tập hồ sơ kẹp vào nách rồi chạy ra bên ngoài.

Ra khỏi phòng hồ sơ, tiếng thét kia đã biến mất, trường học im lìm đến đáng sợ, Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 3:32.

Còn 12 phút nữa chuông sẽ kêu.

Giang Nguyên Bạch chạy đến sau lưng anh, vẻ mặt kinh hoảng. “Sao thế sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Không đợi Mạc Dịch trả lời, cậu ngẩng đầu hít hít rồi nhíu mày lẩm bẩm. “… Anh có ngửi thấy không, mùi máu nồng hơn rất nhiều.”

Mạc Dịch sửng sốt. Đúng vậy, mùi máu tươi trong không khí rất nồng, lúc nãy do anh chỉ chú ý đến thời gian nên chưa phát hiện ra.

Anh rùng mình, bước nhanh đến cửa phòng học lớp số 3 nhìn vào bên trong.

Quả nhiên có thêm một cỗ thi thể.

Người này ngồi đối diện bục giảng, đôi con mắt xám trắng ảm đạm nhìn Mạc Dịch chằm chằm, không hiểu sao trông anh ta rất lùn, Mạc Dịch nhìn xuống phía dưới bàn mà lạnh toát sống lưng.

Toàn bộ từ eo trở xuống trống không.

Nửa đoạn ruột chảy xuống dưới chân ghế, vũng máu lan ra rất nhanh, bàn tay xác chết vẫn còn nắm hờ dưới eo như muốn ngăn không cho thân thể mình đứt lìa.

HẾT CHƯƠNG 6.