Mặt trời lặn dần về phía tây.
Ánh chiều tà giống như dung kim, nhẹ nhàng chiếu xuống không trung, xuyên qua kẽ hở giữa các ngọn cây, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của ánh sáng và bóng tối.
Bên ngoài Nhà hát lớn Nam Thành, hoa giấy tại hoàng hôn nở rộ với ánh sáng mỏng manh đổ bóng trên những cánh hoa.
Cách một bức tường, tiếng đàn violon du dương uyển chuyển truyền đến, như là đứa bé nắm trong tay cây cọ sơn dầu cầm tô điểm thêm những dấu ấn màu sắc cho bức tranh album mang tên " Mùa hè ".
Trong nhà hát.
Minh Đường đứng trên sân khấu, cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ rượu với chiếc nơ hình con bướm bằng vải tuyn đặc biệt ở trước ngực, nhẹ nhàng mà linh động. Xuống chút nữa, phần đuôi váy thay đổi dần như đuôi cá bao lấy cơ thể, phác hoạ lên đường cong tinh tế.
Mái tóc dài xoăn nhẹ tùy ý xõa trên vai, che đi một nửa xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.
Đường nét khuôn mặt không tìm ra nửa điểm sai lầm, chỉ liếc nhìn một cái liền làm cho người ta say mê ở trong đó.
Cô ấy đẹp như cô gái xuất hiện trong bức tranh sơn dầu thời Trung cổ, không khỏi làm người ta hoài nghi vẻ đẹp như vậy có thật sự tồn tại trong hiện thực hay không.
Dây đàn tại không trung nhảy nhót, không ngừng đan xen tạo nên một khúc nhạc thiên chương.
Dù đây chỉ là một buổi diễn tập nhỏ, cũng có không ít người lén lẻn vào trong nhà hát, chỉ vì muốn nghe Minh Đường kéo một bài.
"Người dưới khán đài kia...... Có phải là người lúc trước tặng hoa cho Đường Đường không, tuần trước tớ mới gặp anh ta."
"Có nhiều người tặng hoa cho Đường Đường như vậy, làm sao tớ nhớ hết được? Cứu mạng, ông trời có thể hay không công bằng một chút, Đường Đường dáng dấp đẹp như thế coi như xong, làm sao kéo violon còn kéo giỏi đến như vậy, cô ấy còn có được cảm giác phối âm tuyệt đối !"
"Kỳ thật cảm giác phối âm tuyệt đối cũng không tính là gì, cậu có biết sợi dây chuyền trên cổ cô ấy bao nhiêu tiền không...... Con số này! Tớ không ăn không uống làm việc 300 năm cũng không kiếm được số lẻ!"
"Có nhan sắc, có tài còn có tiền, đây chính là cảm giác được sinh ra ở La Mã sao?"
Cả nước số lượng nhạc sĩ có được cảm giác phối âm tuyệt đối đều đếm trên đầu ngón tay, Minh Đường chính là một trong số đó.
Hậu trường xì xào bàn tán không ngừng, tất cả đều đang nói chuyện về Minh Đường. Bất đắc dĩ, Minh Đường cực ít nói chuyện về gia đình, cho nên mọi người chỉ biết cô có gia thế bất phàm, còn tình hình cụ thể lại hoàn toàn không biết.
Bao gồm cả vụ “hoán đổi sinh mệnh” gây ồn ào mấy ngày nay, Minh Đường là nhân vật chính, nhưng mọi người trong nhà hát đều không hề hay biết.
Nguyên nhân sự việc rất đơn giản, nữ y tá trực ban hôm đó bất mãn về công việc của mình nên đã lén đổi hai đứa trẻ sơ sinh với nhau.
Trước khi lâm chung lại thấy áy náy ân hận, lần lượt gửi thư đến cho hai gia đình.
Minh gia mới đầu không tin nên không để ý, chỉ coi là có người đùa giai, thẳng đến...... khi đứa bé kia tìm đến cửa.
Hơn hai mươi năm, thiên kim thật và thiên kim giả bị hoán đổi với nhau, một trong những nhân vật chính lại là công chúa được Minh gia yêu thương sủng ái từ nhỏ, điều này tự nhiên gây lên sóng gió to lớn trong giới.
Khi người bạn tốt Tống Tụng nghe thấy tin tức này, đã bỏ hết công việc vội vàng về nước, chỉ sợ Minh Đường sẽ nghĩ quẩn.
Hành lý chưa kịp đặt xuống, Tống Tụng một thân phong trần mệt mỏi, nhưng sự đau lòng mà cô tưởng tượng lại hoàn toàn không thấy, Minh Đường vẫn như cũ thong dong, vẫn như cũ bình tĩnh.
Cô ấy đứng xa xa trên sân khấu, tiếng nhạc du dương phát ra từ tay cô.
Hậu trường có người nhận ra Tống Tụng, biết cô là bạn thân của Minh Đường liền nhao nhao nhường đường cho cô.
Tống Tụng cười cám ơn, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng người trên sân khấu.
Một khúc cuối cùng.
Vượt qua người theo đuổi đứng ở đó, Tống Tụng đã ra tay trước kéo Minh Đường vào phòng hóa trang trong hậu trường.
Nhìn thấy bạn tốt, Minh Đường hơi ngạc nhiên, cô khẽ nhướng mi.
Tựa như thiếu nữ bước ra từ bức tranh sơn dầu và rời đi sân khấu, nhưng vẻ đẹp của Minh Đường vẫn không hề suy giảm.
"Cậu không phải ban đêm mới lên máy bay sao, sao đã về rồi? Vừa đúng lúc, buổi tối cùng tớ đi đến một nơi."
Minh Đường tự hỏi tự trả lời.
Ở trên đường suy nghĩ sẵn phải nói cái gì trong đầu rồi nhưng lại bị Minh Đường bóp chết từ trong trứng nước, Tống Tụng hồ nghi hỏi: "Đi nơi nào?"
Minh Đường rút thư mời được đặt ở dưới hộp phấn lót ra, đợi thấy rõ chữ vàng trên thϊếp, Tống Tụng bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng mà khoảng thời gian này trong giới đều là tin đồn liên quan đến Minh Đường, Tống Tụng cũng nhge nói không ít.
Mời Minh Đường đến dự tiệc sinh nhật vào thời điểm này, Tống Tụng cau chặt lông mày, cố gắng khuyên nhủ cô.
"Vẫn là không nên đi" Tống Tụng lộ vẻ mặt chần chờ, "Đi bọn họ khẳng định sẽ nói nhảm......"
"Nếu như tớ không đi, bọn họ sẽ nói ít sao?"
Ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ mặt bàn, Minh Đường câu môi, thanh âm không nhanh không chậm: "Liên tiếp gửi hai lá thư mời, nếu tớ lại không đi, không khỏi cũng quá không nể tình."
......
Cùng lúc đó.
Khách sạn Bốn Mùa Nam Thành.
Bên trong đã có rất nhiều người tới dự sinh nhật, sắc màu rực rỡ, quần áo xa hoa.
Nhưng điều mọi người mong chờ nhất không phải là nhân vật chính tổ chức sinh nhật hôm nay, mà là người đã nhiều ngày không xuất hiện...... Minh Đường.
"Chắc chắn sẽ không tới, bên trên thư mời viết là Minh gia đại tiểu thư, mà cô ấy tên Minh Đường có phải không?"
"Hiện tại đã không phải họ Minh nữa rồi, đáng tiếc, tôi hôm nay cố ý đến đây vì cô ấy."
"Tu hú chiếm tổ chim khách, cô ta còn mặt mũi tới sao? Bất quá chỉ là thiên kim giả, không biết hôn ước trước đó của cô ta cùng Trần gia còn tính không?"
"Tôi nói, vẫn là Trần thiếu gia thảm. Theo đuổi Minh đại tiểu thư lâu như vậy, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn, kết quả theo đuổi lại là đồ giả mạo."
"Giả mạo còn chướng mắt hắn, Trần thiếu gia thực thảm."
"Đúng rồi, nghe nói tối nay Thẩm Tùng Yến sẽ đến, là thật sao? Nói thật, nếu Trần Tranh có thể bằng một phần mười Thẩm Tùng Yến, đoán chừng Minh Đường cũng sẽ thích hắn."
"Lấy Trần Tranh cùng Thẩm Tùng Yến so sánh, ngươi điên rồi sao? Đó chính là Thẩm Tùng Yến! Tôi nghe nói rằng số tiền hắn kiếm được ở Phố Wall năm ngoái có thể mua được một thành phố."
Đám người say sưa nói chuyện, không chú ý tới nơi hẻo lánh còn có một người.
Ly rượu đỏ trong tay sắp bị mình bóp nát, sắc mặt Trần Tranh tái nhợt, sợi tóc gãy rụng trên trán rũ xuống, miễn cưỡng che đi đôi mắt u ám của hắn.
Minh Đường, Minh Đường......
Mấy ngày nay, ngoại trừ Minh gia, được chú ý nhiều nhất chính là Trần gia bọn họ. Hắn cùng Minh Đường có hôn ước từ nhỏ là sự thật, Minh Đường không thích hắn cũng là sự thật.
Trần gia những năm này không lớn mạnh bằng lúc trước, hai nhà kết thông gia, Trần Tranh xem như trèo cao, bằng không hắn cũng không sống chết đi theo sau lưng Minh Đường không đi.
Trần Tranh không quan tâm đến những lời đàm tiếu, chỉ là hắn không nghĩ tới, mình phí hết tâm tư theo đuổi bất quá chỉ là một cái giả mạo.
Oán khí trong l*иg ngực tích tụ đã lâu sắp bộc phát ra ngoài.
Không lâu sau, một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi qua.
Tiếng cười nói trong khách sạn đột nhiên ngừng lại, đám người không hẹn mà cùng nhìn xung quanh.
Ánh nắng chiều đỏ đầy trời đã sớm không thấy, thay vào đó là mưa gió kéo đến âm u đầy trời.
Thời tiết đã thay đổi.
"Cái thời tiết gì vậy, buổi chiều không phải vẫn còn tốt sao?"
"Hình như trời sắp mưa rồi. Ôi trời, các ngươi mau nhìn ngoài cửa, đó có phải hay không Minh gia......"
Âm thanh ồn ào đột ngột dừng lại.
Cơn gió thổi đến, một đám hít một hơi âm thanh lãnh khí.
Đám người nín thở, ánh mắt không tự chủ được cùng nhau hướng về phía bóng người xuất hiện ở cửa.
Là Minh Đường.
Sự e thẹn và rụt rè trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện trên mặt của cô, Minh Đường vẫn mặc chiếc váy màu đỏ rượu từ buổi diễn tập, ung dung đứng đó. Đôi bông tai ngọc trai nhỏ nhắn và tinh xảo treo nhẹ trên vành tai, làm tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Xinh đẹp sáng sủa, hoa sen trong khách sạn so ra còn kém cô mấy phần.
Giống như trước đây, chỗ nào Minh Đường xuất hiện, chỗ đó là tâm điểm.
Nếu là thường ngày, lúc này sẽ có rất nhiều người đi đến a dua nịnh hót cô, nhưng vì chuyện mấy ngày trước nên đè xuống.
Mọi người ghen tị với ngoại hình, khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng họ càng tò mò hơn về chuyện gia đình cô.
"Còn tưởng cô không tới chứ."
Lúc nãy còn đối với Minh Đường châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một giây sau lại cười tươi đi đến, giống như chị em thân thiết.
Minh Đường bước sang bên cạnh nửa bước, tránh đi sự đυ.ng chạm của cô ta.
Cô ta ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, dư quang thoáng nhìn nơi Trần Tranh đang đứng, khóe môi khẽ cong lên, trong đầu lóe lên âm mưu.
Biết rõ còn cố hỏi: "Sao Trần Tranh không có đi cùng cô, trước kia hắn lúc nào cũng đi bên cạnh, cãi nhau rồi à?"
Cô ta tự hỏi tự trả lời: "Không thể nào, Trần Tranh thích cô như vậy, các người còn có hôn ước......"
"Cùng tôi có hôn ước chính là Minh gia đại tiểu thư."
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm xen vào, khuôn mặt Trần Tranh bình tĩnh, mặt không biểu tình nhìn về phía Minh Đường.
Hắn từng chữ nói ra: "Cô ta không phải?"
Nếu bây giờ có cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Những gì phải chịu đựng trước kia trong lúc này đều có thể phát tiết, khóe môi Trần Tranh câu lên một nụ cười nhạo báng.
"Minh...... A thật xin lỗi, tôi quên mất cô không phải họ Minh , họ tên đều là trộm của người khác, cô không cảm thấy hèn hạ sao?"
Minh Đường bất vi sở động, sắc mặt nhàn nhạt, nghênh đón ánh mắt của Trần Tranh.
Theo sát phía sau Tống Tụng đã tức giận không kiềm chế được, muốn tiến lên một bước mắng chửi người, lại bị Minh Đường cản lại.
Trần Tranh thấy thế, ý cười ở khóe miệng dần dần sâu, chỉ coi Minh Đường không có Minh gia che chở, không lớn bằng lúc trước: "Bất quá nếu như bây giờ cô quỳ xuống cùng tôi nói vài câu hữu ích, tôi có thể cân nhắc......"
"Nhìn lại vào gương xem."
Cả sảnh đường yên tĩnh hẳn, Minh Đường chợt cong môi, cô ngẩng đầu lên, màu sáng đôi mắt bao hàm vô biên xem thường cùng khinh thường.
Cô cười nhẹ.
"Anh cũng xứng?"
Khóe miệng cong cong chậm rãi mím lại, Trần Tranh nhăn nhó, mặt lộ vẻ hung ác: "Minh Đường tôi cho cô biết, cô đừng tưởng rằng mình vẫn còn là tiểu thư Minh gia......"
"Quên nói với anh."
Đầu ngón tay khẽ động, Minh Đường lên tiếng đánh gãy.
Vừa lúc cửa ở sau lưng tự động mở ra, người tới thân ảnh cao ráo, vai rộng hẹp eo, mặc đồ vét rất có thần thái. Nam nhân ngũ quan thanh thúy, một đôi mắt thâm đen giấu sau tròng kính, đạm mạc tự phụ khí chất đều hiển thị rõ.
Vừa mới bước vào khách sạn, Thẩm Tùng Yến liền nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến .
Minh Đường nghiêng người, ngón tay chỉ phương hướng, đúng lúc Thẩm Tùng Yến đứng chỗ đó.
Cô khẽ nói.
"Anh ấy mới là người tôi thích."