Cô ta chỉ có một đôi tay, tã lót đều do cô ta giặt, càng đừng nói tới cái khác, căn bản không lo xuể. Tuy Hứa Đa Đa cũng thương con nhưng hơn hết là bức bối buồn bực, lửa giận trong lòng ngày càng lớn.
“Từ Kiến Quốc, con khóc rồi, anh phụ một tay.” Hứa Đa Đa phẫn nộ quát.
Mẹ Từ thương con trai: “Cô đã nằm một ngày rồi, nó đi làm cả ngày không mệt à?”
“Vậy mẹ tới phụ con.”
Mẹ Từ càng phiền hơn: “Tôi không đi làm chắc? Lúc đầu tôi sinh bốn đứa con không phải cũng một mình chăm hết sao? Cũng không ai lo, sao tới lượt cô lại lắm chuyện như thế, chỉ có cô cao quý?”
“Ngày nào cũng lắm chuyện, đều là phụ nữ, đều là dâu nhà họ Từ, dựa vào đâu cô thì khác?”
“Trong nhà đi chợ nấu cơm giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa, con rảnh sao? Mẹ chỉ trông một đứa nhỏ còn gọi cái này sai cái nọ, mẹ bận quá?”
Mẹ Từ cũng một bụng oán khí: “Cô cũng vô dụng, ngay cả miếng sữa cũng không có. Một lúc sinh ba đứa, nói thì hay, nhưng lấy cái gì nuôi?”
“Ăn thịt ăn trứng mới có sữa, lượng cung ứng tháng này đều cho cô ăn, cũng không ra được mấy miếng sữa. Nuôi cô hay là nuôi bọn trẻ? Sữa bột có tiền mua sao? Dù cho có tiền cũng không kiếm được phiếu.”
“Chỉ chút tiền hai vợ chồng cô nộp lên, tôi còn phải bù vào đó. Thứ vô dụng!” Mẹ Từ xả giận xong, quay người về phòng đóng sầm cửa lại.
Hứa Đa Đa không nói ra được gì, ôm con khóc tức tưởi, Từ Kiến Quốc từ đầu tới cuối đều không lộ mặt.
Hết cách, sau cùng Hứa Đa Đa vẫn phải cho con uống chút nước cơm, lần lượt thay tã cho từng đứa. Nhân lúc bọn trẻ ngủ, giặt sạch tã bẩn của chúng, rồi bỏ lên dây treo trong phòng bếp, nếu không không có cái để dùng.
Cuối tháng 5, học sinh lần lượt nghỉ học, công việc ở trường bại liệt toàn diện. Tháng 6 trường thể chất cũng không thể không dừng huấn luyện, Từ Kiến Thiết cũng từ trường thể chất về.
Sau khi được nghỉ, Từ Kiến Thiết nhất quán không tới giờ ăn cơm sẽ không về nhà. Biết Từ Tĩnh An tới nơi khác làm việc, cũng không nhắc tới một câu liên quan tới cô.
Từ trường về nhiều ngày như vậy, Từ Kiến Thiết đã nghe đủ sự phê phán của cả nhà dành cho Từ Tĩnh An rồi.
Cậu ta có ngốc mấy cũng nhận ra được lúc đầu bị chị ba phỉnh. May mà chị ruột không gài cậu ta, bản thân cậu ta quả thực nhận được chút lợi ích ở trường thể chất.
Cuối tháng 5, tổ chức Hồng Vệ Binh đầu tiên được trường trung học phụ thuộc đại học Thanh Hoa thành lập, sau đó, nhanh chóng lan rộng khắp cả nước.
Từ Kiến Thiết rảnh rỗi ở nhà theo các bạn học, trở thành thành viên trong đó.
Mỗi ngày xông xáo quyết chí chiến đấu, bận hơn ai hết. Mấu chốt là không kiếm được tiền không nói, sức ăn cũng tăng lên.
Đương nhiên Từ Kiến Quốc rất có ý kiến.
Buổi tối vừa ngồi vào bàn, Từ Kiến Thiết liền vào nhà.
“Thằng tư, nếu em…”
“Được rồi, thằng cả ăn cơm.” Cha Từ vừa thấy tình hình không đúng lập tức chặn lời của Từ Kiến Quốc.
Chuyện Từ Kiến Thiết làm, cả nhà đều không ủng hộ. Có điều trong lòng nghĩ như vậy được nhưng lại không thể dễ dàng nói ra. Đang trong giai đoạn nhạy cảm, nếu nói câu nào không đúng sẽ biến thành điểm yếu.
Ông ta cũng chỉ có hai đứa con trai, chưa từng chê nhiều!
“Thằng tư, con cũng không còn nhỏ nữa, đúng lúc dọn dẹp nhà cửa một chút. Lau cửa sổ trong nhà, quét nhà một chút rồi giặt quần áo của mẹ và cha con.”
“Nhân lúc trời nóng, tháo cái chăn bông ra giặt luôn…”
Từ Kiến Thiết húp cạn một bát cháo, việc mẹ Từ sắp xếp cho cậu ta vẫn chưa nói xong.
Từ Kiến Thiết muốn từ chối nhưng vừa định há miệng liền nhìn thấy cha mẹ Từ đang nhìn chằm chằm cậu ta.
Từ Kiến Thiết nhận thấy không ổn, lập tức nuốt lời muốn nói xuống. Lưu loát gật đầu đồng ý: “Con biết rồi.”
Nhìn sắc mặt nhận thức rõ hình thế luôn là sở trường của Từ Kiến Thiết.