Khi đó bộ đội chiếu cố vợ quân nhân, vợ anh ta cũng có bằng tiểu học, cho nên ở đó có một công việc không tồi. Khi đó tìm việc cũng không dễ, bây giờ nếu theo anh ta tới, phải bán công việc đó đi.
Nhưng tới đây, học vấn của cô ấy quá thấp, muốn tìm một công việc tốt một chút rất khó. Không có công việc thì ăn gì mà sống? Con trai ngày càng lớn, phải tiêu nhiều tiền hơn, vợ tiếc tiền!
Trên tổ chức cũng nói có thể chiếu cố, sắp xếp công việc cho. Vốn dĩ khi anh ta vừa tới địa phương, có thể nói là người mới nhảy dù vào đơn vị, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn, sao anh ta có thể mở miệng vào lúc này! Sợ người khác không tìm được cớ giở trò bẩn sao? Cộng thêm hình thế hiện tại, khó nói!
Chớp mắt lại qua 4 ngày.
Buổi sáng Từ Tĩnh An vừa tới đơn vị, chị Trương – Trương Hoài cùng chức vụ với cô liền hỏi: “Tĩnh An, nghe nói gì chưa?”
Từ Tĩnh An mờ mịt: “Nghe nói gì? Em vừa tới.”
“Vợ của chủ nhiệm Hàn tới thăm anh ấy rồi.” Trương Hoàn kéo ghế tới chỗ của cô, nhỏ tiếng nói: “Hôm nay chủ nhiệm Hàn xin nghỉ phép rồi, hai vợ chồng thật không dễ dàng.”
“Chủ nhiệm Hàn tới đơn vị từ khi nào vậy?” Từ Tĩnh An cũng cúi đầu nhỏ tiếng đáp lại.
“Tháng mười năm ngoái.” Vương Mỹ Lệ bên cạnh tiếp lời, cô ấy là người được tuyển vào năm ngoái.
“Đúng! Năm ngoái, đều là một mình sống ở đơn vị. Nghe nói vợ anh ấy muốn tới nhưng chủ nhiệm không cho. Nói là dẫn theo bảy đứa con đi tàu lửa không an toàn.” Trương Hoàn khẳng định thêm.
“Cuối năm đều muốn về nhà ăn tết, nhưng chẳng phải ga tàu đông người lắm à!” Từ Tĩnh An tiếp lời: “Hai vợ chồng này cứ sống tách ra như vậy?”
“Người thì có thể tới được, vợ chồng nương tựa lẫn nhau. Nhưng công việc thì khó sắp xếp.” Chị Trương lấy ca trà từ trong tủ ra đổ nước.
Chị Tiêu đối diện cũng đang bưng ca trà, thổi thổi, húp nhẹ một ngụm nói tiếp: “Cho nên bây giờ đang đối mặt với hai loại cục diện: Muốn vợ chồng con cái đoàn viên thì mất việc. Tiếc công việc thì phải Ngưu Lang Chức Nữ gặp ở cầu ô thước.”
Cả buổi sáng hôm đó, trong văn phòng đều đang thảo luận về hai vợ chồng chủ nhiệm Hàn.
Trong tòa ký túc xá.
“Hay là em và các con vẫn nên tới đây thì hơn.” Vợ của chủ nhiệm Hàn – Quách Thái Hà đau lòng nhìn chồng: “Anh xem, anh đã gầy rồi.”
“Không tiếc công việc à?” Hàn Nghĩa mỉm cười nhìn vợ mình.
“Tiếc cũng không được, hai vợ chồng chúng ta còn có thể mãi như thế này?” Quách Thái Hà đặt tấm chăn giặt sạch lên dây phơi đồ, Hàn Nghĩa ở bên cạnh phụ.
“Các con cũng đều nhớ anh, mỗi ngày đều hỏi khi nào có thể gặp được cha?”
Hàn Nghĩa nhìn xung quanh, cúi đầu thì thầm bên tai vợ hỏi: “Vậy em thì sao? Nhớ anh không?”
Quách Thái Hà cười trừng mắt, khuỷu tay huých nhẹ vào hông chồng, quay người đi vào ký túc xá.
Hàn Nghĩa cong đuôi mắt, mỉm cười đi vào theo, khóa cửa lại…
Buổi trưa sau khi tan làm, tính toán thời gian, Từ Tĩnh An về ký túc xá lấy hộp cơm. Khi đi ra, vừa hay đυ.ng mặt Quách Thái Hà ở ngõ cua tòa ký túc xá.
Từ Tĩnh An cười với đối phương: “Là chị Quách phải không?”
“Đúng, em gái xưng hô thế nào?” Quách Thái Hà nói chuyện cũng thân thiện.
“Chị, em tên Từ Tĩnh An, vừa tới tháng này. Chị gọi em Tiểu Từ là được.”
“Được, Tiểu Từ, trưa nay trong nhà ăn có gà hầm khoai tây, đi mau đi!”
“Cảm ơn chị Quách, không làm lỡ thời gian của chị nữa, bây giờ em đi mua cơm. Quay về em tìm chị nói chuyện tiếp.”
Quách Thái Hà nghe xong, chân mày hơi nhếch, cũng cười đáp: “Hai ngày nay chị đều ở đây, khi nào em tới cũng được.”
Quách Thái Hà vừa về tới ký túc xá liền nói chuyện này với chồng. Hàn Nghĩa cầm khăn lông lau sạch nước trên tay cho vợ: “Không cần nghĩ nhiều, rồi sẽ biết thôi.”