Thập Niên 60: Xuyên Thành Hòn Đá Lót Đường Của Nữ Chính Tâm Cơ

Chương 30

Từ Tĩnh An tức tới mức tim gan phèo phổi đều đau. Cô nhìn ra được, người nhà họ Từ sống tốt là nhờ giẫm vào hài cốt của nguyên chủ, ăn màn thầu thịt người của nguyên chủ.

Bây giờ đổi thành cô, vậy người nhà họ Từ cút xéo đi!

Vốn dĩ cô định lén lút tìm công việc, lấy được hộ khẩu là xong. Bây giờ xem ra còn phải tránh họ càng xa càng tốt.

Bây giờ là tháng ba, giáo viên học sinh trong trường vẫn đang liều mạng chuẩn bị cho thi đại học. Cho nên các bạn học muốn tìm việc làm cũng không vội như thế.

Từ sau tối ngày 1 tháng 6, thế cục “văn cách” thay đổi lớn, đầu tiên bắt đầu từ học viện, các trường chuyên, do hưởng ứng lời hiệu triệu của lãnh đạo, nghe theo nhân vật chỉ huy, quần chúng bị cuốn vào sóng triều tạo phản với người lãnh đạo.

Mà mọi thứ đều bắt nguồn từ một tờ báo chữ to. Một tờ báo chữ to tới từ đại học Bắc Kinh!

Đợi tới tháng 6 năm 1966, trên báo đăng “thông báo lùi công tác tuyển sinh của các trường lại nửa năm”, mọi người đều hoảng hốt.

Không ai ngốc hết, người có đầu óc đều biết rõ sắp loạn rồi. Hủy bỏ thi đại học, một công việc chính thức khó càng thêm khó. Tiền mua một công việc tốt tương đương với tổng tiền cô bán công việc hai lần trước, giá trên trời!

Đợi đến khi cưỡng chế thanh niên trí thức xuống nông thôn, để có được một công việc, giữa bạn bè lớn lên từ nhỏ, hàng xóm thân thiện và anh chị em đều có thể giở mọi thủ đoạn.

Đó chỉ là một công việc sao? Đó là mạng nửa đời sau!

Khi đó sao nguyên chủ có thể tìm được việc làm chứ? 2 công việc đã tặng đi cũng không ai nhắc tới một câu. Cho nên toàn bộ việc trong nhà đều do nguyên chủ làm. Chị dâu Hứa Đa Đa sinh ba ba đứa con trai, rất tự tin. Ở cữ xong là đi làm, quay về chỉ việc cho con bú, thời gian còn lại đều do nguyên chủ chăm nom.

Buổi tối quay về, nói là đi làm mệt cần nghỉ ngơi. Chị dâu không đủ sữa, bọn trẻ đói tới khóc, nguyên chủ đều phải tự nghĩ cách, không ai giúp đỡ. Người khác đều được nghỉ ngơi, hai vợ chồng anh cả cũng ân ái ngọt ngào, ngược lại nguyên chủ ngày ngày thức khuya không mở mắt nổi, mệt tới rã rời.

Đợi khi bọn trẻ hai tuổi, biết nói chuyện, có thể chạy có thể nhảy có thể tự ăn cơm, vừa hay để nguyên chủ xuống nông thôn.

Từ Tĩnh An hồi tưởng chi tiết nội dung trong ba quyển sách, tìm ra tin tức hữu dụng, nghiền ngẫm lại chuyện mình phải làm, cảm thấy không có sơ sót gì mới yên tâm.

Ngày 30 tháng 3, Từ Tĩnh An đặc biệt từ trường học về nhà: “Mẹ, con lấy sổ hộ khẩu đi nhé!”

Mẹ Từ đang bận tính tiền tăng ca, xua tay: “Lấy đi lấy đi, mẹ biết rồi.”

Mấy năm nay, cô thường xuyên lấy hộ khẩu đi mua vải lỗi nội bộ. Mẹ Từ đã quen rồi.

Từ Tĩnh An bỏ tiền trên bàn vào trong túi, cầm “thư giới thiệu” đến cơ quan chính phủ thành phố xin đơn đăng ký.

Trước khi vào chính phủ thành phố, cô đặc biệt tới góc cua lấy quần áo đẹp trong không gian ra mặc.

Điền đơn xong, nhân viên làm việc Tiểu Trương không nhắc gì khác: “8 giờ sáng mai tới thi, đừng quên.”

Từ Tĩnh An vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, tôi nhất định nhớ.”

Nói gì? Bây giờ có thể tới đó chính là có cửa nẻo, người không quan hệ đều không biết ở đây muốn tuyển công!

Sau khi đi ra, Từ Tĩnh An lại vội vàng bắt xe về, liều mạng mua vải lỗi.

Về tới trường tìm được lớp của Từ Kiến Thiết. Bên trong có rất nhiều học sinh không học vào nổi, nằm bò trên bàn.

Từ Tĩnh An ló đầu vào trong, Từ Kiến Thiết lập tức đi ra.

“Mang vải và tiền thừa về.”

Từ Kiến Thiết vui vẻ nói: “Chị, chị lại mua được vải rồi? Chị giỏi thật!”

Từ Tĩnh An dặn dò: “Trông kỹ đồ, tan học về nhà ngay.”

Từ Kiến Thiết hiểu ý của chị ba: “Yên tâm đi chị ba, em trông đồ chưa từng có sai sót!”

Cái khác không dám nói, muốn cuỗm đồ từ trong tay cậu ta, nằm mơ đi!

Về điểm này, Từ Tĩnh An tin thằng tư!