Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 5

Lần đầu tiên đi xa nhà, trên người không có nổi 2 tệ, không thể mua được vé xe lửa, chỉ có thể đi dọc theo đường của xe lửa để về nhà, con đường dài mấy trăm km, vừa hỏi thăm vừa ăn xin, cũng không biết đã đi nhầm bao nhiêu lần, còn có người cố ý chỉ sai đường cho cô, khi về đến nhà, cô đã không khác gì một tên ăn mày.

Cho dù bây giờ nghĩ lại thì Giang Ninh vẫn cảm thấy sợ, lúc đó cô thật sự còn nhỏ, không hiểu gì cả, dám đi đường một mình, có thể về đến nhà đúng là may mắn.

Cho dù chuyện này có xảy ra một lần nữa thì Giang Ninh cũng không dám đi lại thêm một lần.

Cô nhóc mười mấy tuổi chỉ có một mình, không bị bọn buôn người bán đi đúng thật là ông trời phù hộ.

Nghĩ đến khoảng thời gian mờ mịt đó, Giang Ninh cảm thấy rất đau lòng.

Cô đẩy cửa phòng của mình ra.

Cửa phòng làm bằng gỗ, chỉ đυ.ng một cái là phát ra tiếng kẽo kẹt như trong phim kinh dị.

Căn phòng này là phòng bếp cũ, bởi vì có hướng bắc cho nên chỉ có một chút ánh sáng vào chạng vạng tối truyền vào theo chiếc cửa hẹp.

Ký ức của cô về căn phòng này, ngoại trừ đen, vẫn là đen, giống như chưa từng sáng lên, tia sáng vô cùng lờ mờ.

Chỉ có chiếc cửa sổ duy nhất, dùng nhựa trong suốt cho nên có chút ánh sáng yếu ớt.

Lúc trước có chiếc bàn gỗ được kê bởi mấy cục gạch, nói là bàn gỗ nhưng thực ra cũng chỉ là tấm gỗ cũ, vì để nó cân bằng cho nên hai bên được đặt hai chồng sách, đều là của cô.

Cô lật sách trên bàn, bên trong đầy chữ lí nhí, gần như cuốn nào cũng vậy, trên bàn có sách bài tập, bút kí, tất cả đều đã được viết hết.

Ký ức bị phủ đầy bụi giống như được mở ra theo những trang bút ký này, tri thức đã bị quên dù đã từng học cũng được nhớ lại sau khi mở bút ký ra, thậm chí còn hiểu rõ ràng, sâu sắc hơn.

Cô xem một chút thì bật cười.

Bất tri bất giác cô nhìn rất lâu, mãi đến khi đột nhiên bị tát một cái vào sau đầu, cả nửa người đều nghiêng về phía chiếc bàn, sau đó bím tóc đuôi ngựa bị kéo mạnh, bàn tay đánh xuống liên tục, vừa đánh vừa mắng: “Tao còn tưởng là mày ở bên ngoài đấy, còn dám về nhà sao? Không phải mày biết chạy à? Mày lại chạy tiếp đi? Tao xem mày có thể chạy đến chỗ nào! Cái đứa nhỏ như mày mà dám cãi lại, tao vất vả tạo điều kiện cho mày đi học, vậy mà mày chả học được cái gì cả! Còn muốn đi học sao?”

Vừa nói xong thì lập tức có mấy bạt tai giáng xuống.

Giang Ninh bị đánh đến ngơ ngác.

Mẹ Giang làm việc đồng áng quanh năm, rất khỏe, nắm chặt tóc của Giang Ninh, sau đó giống như xách một con gà, cô không thể nào giãy ra được.

Vốn là cô còn cho rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày, lại không ngờ giấc mộng này lại chân thật đến như vậy, cảm nhận được sự đau đớn và nhục nhã rõ ràng đến thế.

Cô đã sớm không còn là đứa nhỏ nhẫn nhục chịu đựng lúc trước, bị người ta đánh mấy lần cũng không dám đánh trả, cho dù lúc này cô gầy yếu không có chỗ trốn, nhưng sự tức giận và nhục nhã đè nén trong lòng lúc này khiến cô dựa sát vào đôi tay đang nắm bím tóc của mẹ Giang, mạnh mẽ đánh vào ngực của mẹ Giang, một tay đẩy mẹ Giang đυ.ng vào bàn, cầm lấy lưỡi liềm mẹ Giang đặt ở trên bàn cô.

Mẹ Giang bị cô đυ.ng đau, buông lỏng tay theo bản năng, lại không hoàn toàn buông ra, tay vẫn luồn ở trong tóc cô, níu thật chặt, thấy cô dám cầm dao thì tức giận đến phát điên: “Mày còn dám cầm dao sao? Lá gan này của mày càng lúc càng lớn, mày cầm dao để làm gì? Muốn gϊếŧ tao sao?”

Giang Ninh cầm liềm lên, mạnh mẽ cắt tóc, cả mái tóc đen đều bị cắt xuống theo lực nắm chặt của mẹ Giang.