Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 33

Thấy Giang Ninh không nhúc nhích, bà ta không khỏi quát lên một tiếng: “Có nghe thấy gì không đấy? Tiền kiếm được đem về đây cho tao không được thiếu đồng nào, thiếu đi đồng nào tao lột da mày!”

Suốt ba năm cô học cấp hai, mỗi ngày mẹ Giang cho cô hai xu, bởi vì đường đi học phải đi qua bến đò, đi sang sông hết một xu, quay về hết một xu, ăn cơm thì có phiếu ăn của căn tin, có thể tự lấy thức ăn, một lon củ cải mặn hoặc một lon dưa cải, cũng có khi ông nội sẽ mang tới cho cô một lon cá mặn, có thể ăn một tuần.

Mẹ Giang là người nói được làm được, nói không cho cô tiêu quá một đồng thì thật sự sẽ không cho cô tiêu quá một đồng.

Nhìn thấy mẹ Giang dùng biểu cảm nghiêm trọng, nói những lời là điều hiển nhiên, Giang Ninh bỗng nhiên muốn bật cười.

“Tiền tôi kiếm được, tôi tiêu mất một đồng thì sẽ lột da tôi sao?” Giang Ninh càng nghĩ càng thấy buồn cười, bất giác bật cười thành tiếng, trên đời này sao lại có những chuyện quái lạ như vậy chứ, sao lại có người nói ra được những lời giống như chuyện đấy là điều hiển nhiên như vậy chứ?

Khuôn mặt cô lạnh lùng trở lại, lạnh tới mức dường như trong ánh mắt chỉ toàn là sương lạnh: “Vậy tiền mà các người kiếm được, thì sẽ đưa cho tôi tiêu sao?”

Mẹ Giang bị ánh mắt này của cô làm cho nổi điên lên, giơ tay lên định giật tóc Giang Ninh, bị Giang Ninh mạnh mẽ đẩy ra.

Mẹ Giang thấy đánh không lại cô, thì lại càng tức hơn, nhìn thấy sách cô đang đọc dở trên bàn, tức đến mức quơ tay xé quyển sách cô đang đọc, vẫn còn muốn xé thêm.

Giang Ninh nhìn thấy liền bật cười: “Bà xé đi, tiếp tục xé đi, đều là sách của anh trai, bà xé sạch đi.”

Động tác của mẹ Giang bất chợt dừng lại.

Trong ba anh em nhà họ Giang, người mẹ Giang yêu thương nhất chính là anh cả Giang Tùng.

Người nhà họ Giang hai đời trước, đều có một vài người phụ nữ mạnh mẽ, đàn ông nhu nhược, bà nội Giang chính là người phụ nữ mạnh mẽ điển hình trong thời đại đó.

Tính cách bà nội mạnh mẽ tới mức nào cơ chứ?

Lúc mẹ Giang vừa mới gả vào nhà họ Giang, bà nội Giang ở bên ngoài nói với người ta rằng: “Tôi vẽ một vòng tròn trên đất, tôi bắt nó đứng trong vòng tròn đó, thì nó cũng không dám đứng ra ngoài vòng tròn!”

Câu này của bà nội, mẹ Giang ghi nhớ suốt đời này, sau này chia nhà, đối mặt với vấn đề phụng dưỡng ba mẹ, mẹ Giang kiên quyết không muốn phụng dưỡng bà nội Giang, nên được phân cho phụng dưỡng ông nội Giang, bà nội Giang do nhà bác cả phụng dưỡng.

Điều khiến mẹ Giang có thể chuyển mình đứng thẳng chính là sự ra đời của Giang Tùng.

Trong thời khắc sinh con trai ra, cuối cùng thì mẹ Giang cũng có thể đứng thẳng dậy rồi.

Vậy nên trong ba anh em nhà họ Giang, nếu như tình mẹ của mẹ Giang có mười phần thì hết tám phần đều dành cho Giang Tùng.