“Thật sự là người máy.” Tiểu Hoa trêu chọc.
Khuôn mặt của người máy được che bởi một mảnh giấy, Hành Lạc lấy tờ giấy ra nhìn, không để ý đến tiếng cảm thán ngạc nhiên của cô bạn thân đứng bên cạnh.
Tiểu Hoa chưa bao giờ nhìn thấy một người máy đẹp trai như vậy, đường quai hàm còn thon thả mượt mà hơn so với kế hoạch cuộc đời cô ấy. Lông mày thẳng, mũi cao, nốt ruồi dưới mắt quyến rũ và đôi môi đỏ mọng, ngay cả khi nhắm mắt, anh ta vẫn là một đại yêu nghiệt thuần túy.
Hóa ra đây là người máy có trí thông minh cao mới nhất mà bố mẹ cô nghiên cứu chế tạo ra. Họ sợ mình cô đơn nên đã gửi ba người máy đến đây và chúc mình trưởng thành vui vẻ.
Hành Lạc lại dùng giấy viết thư che mặt người máy rồi đóng nắp lại mà không nhìn vào người máy trong suốt cả quá trình.
“Ồ.” Tiểu Hoa muốn ngăn cản nhưng không kịp, cô ấy vẫn muốn nhìn mặt hai người máy còn lại: “Cậu không định khởi động người máy hả.”
Nhưng nhìn thấy vẻ cô đơn trên mặt Hành Lạc, cô ấy cũng không nói thêm nữa.
Cô ấy hiểu rõ tâm trạng của Hành Lạc, cũng hiểu tại sao cô không thích người máy.
“Cậu có thể giúp tớ chuyển bọn họ đến nhà kho được không?” Hành Lạc nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên là được!”
“Cảm ơn cậu.” Hành Lạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười với Tiểu Hoa: “Tớ đã nấu một bàn đồ ăn rồi, lát nữa chúng ta sẽ ăn bánh ngọt.”
“Tớ thật may mắn được ăn đồ cậu nấu!”
“Nói nhảm, năm nào tớ cũng nấu, cậu chưa từng ăn thử sao?”
“Ừ, ha ha ha!”
Nửa năm trôi qua, Hành Lạc đã quên mất người máy từ lâu, cô vẫn sống một mình.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, đường phố chật kín các cặp đôi, thậm chí bên cạnh một người còn có ba hoặc bốn người máy đi theo.
Hành Lạc ở nhà cả ngày, vốn định ra ngoài đi dạo, nhưng cô suy nghĩ lại không muốn đi nữa. Một mình đi dạo trong ngày lễ này có chút lúng túng, cô quyết đoán đóng cửa không ra ngoài nhưng bật TV vẫn là chương trình mừng lễ tình nhân.
Hành Lạc không còn cách nào khác ngoài tắt TV, quay người gọi điện cho cô bạn thân nhất của mình.
“Ưm, A Quân...Sâu quá...”
Bên kia điện thoại là tiếng thở hổn hển vô cùng mập mờ của một nam một nữ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng da thịt chạm vào nhau. Mặt Hành Lạc lập tức nóng bừng, thậm chí còn muốn ném điện thoại ra khỏi tay.
Dường như cô đã gọi nhầm thời điểm, cũng may cô đã không gọi video.
Điện thoại ngày hôm đó không có tiếng, Tiểu Hoa khẽ cười nũng nịu: “Lạc Lạc, sao cậu không nói gì?”
Trước khi Hành Lạc kịp nói, cô ấy đã thốt ra một tiếng rêи ɾỉ không thể kiềm chế: “Ô... Lạc Lạc...Hôm nay tớ... Hmm...Có việc phải làm, hẹn gặp cậu vào ngày khác...Ưm a!”
Nói xong cũng không quan tâm nữa, trước khi cúp máy chỉ nghe Tiểu Hoa nũng nịu nói một câu: “A Quân, sao hôm nay lại anh hư hỏng thế?”
Hành Lạc đặt điện thoại xuống, nhưng nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm xuống.
Mất mặt quá đi, hôm nay là ngày lễ tình nhân!
Người máy, lại là người máy!
Hành Lạc nằm ở trên sô pha nhìn trần nhà trắng xóa, hơi nóng dần dần biến mất, hai chân trắng nõn mềm mại tùy ý đung đưa: “Người máy tốt như vậy sao?”
Đúng rồi, cô cũng có người máy.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Hành Lạc lập tức xoay người, xỏ dép đi vào nhà kho.
Đèn cảm ứng trong nhà nửa năm sau mới sáng lên, trong nhà thậm chí còn không có người máy quét nhà, nhà kho thì đầy bụi, Hành Lạc cũng không thèm lau chùi.
Ba chiếc rương lớn bị bỏ lại nằm trơ trọi một mình trên sàn nhà, chiếc hộp vốn được đóng gói lộng lẫy đã bị chôn vùi trong bụi bặm, giống như một món đồ chơi bị chủ nhân vứt bỏ.
Hành Lạc cảm thấy chột dạ sờ mũi, không ngờ sinh nhật của mình đã trôi qua nửa năm mà quà sinh nhật của cô vẫn chưa được mở ra.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, dùng hết sức lực mở nắp ra, khuôn mặt tuyệt mỹ đó vẫn đang ngủ yên bình, không khác gì nửa năm trước.
Cô vẫn chưa biết làm thế nào để khởi động người máy. Cô lặng lẽ xoa bàn tay đầy bụi bẩn của mình lên bộ đồ ngủ hình con vịt nhỏ màu vàng, sau đó dè dặt chọc vào má người máy nhưng không có phản ứng.
Mũi, mắt vẫn không phản ứng.
Hành Lạc mất kiên nhẫn, đứng dậy muốn đóng nắp rương lại.
Không ngờ rằng do cô ngồi xổm quá lâu nên vừa đứng dậy đã ngã về phía trước.
Vừa vặn hôn lên miệng người máy.
Sau đó, miệng cô bị người máy cắn mạnh, một chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng cô, giữ lấy lưỡi cô và mυ'ŧ mạnh, đôi mắt Hành Lạc mở to kinh ngạc: “Ưʍ...Hm...”