Phó Ninh Dung ghé vào lòng Tạ Du thở hổn hển, cảm thụ dư vị của cao trào, dần dần bình ổn sau cơn cuồng phong bão táp, thân thể cũng dần thả lỏng, nhưng tác động tâm lý vẫn không hề suy giảm.
Không biết đã kêu bao nhiêu lượt nước vào phòng.
Trong sương mù, làn hơi nước dày đặc khiến cả người nàng ướt sũng. Mái tóc ướt dính vào ngực nam nhân, những sợi tóc lòa xòa rơi xuống xoay tròn từng chút theo sóng nước, Tạ Du vớt lên, quấn quanh đầu ngón tay chơi đùa, rồi mặc cho nói bung ra rơi lại vào nước.
Như hoa phù dung trong nước.
Dáng vẻ dịu ngoan của nàng khác hẳn mọi khi, là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Phó Ninh Dung toàn thân rã rời, mặc cho Tạ Du ôm mình, bẻ cằm hôn lên khóe môi và vành tai, vật cứng phía dưới dính chặt vào mông nàng, nàng mệt mỏi đến nỗi không thèm phản kháng.
Phó Ninh Dung bị hạ huyết áp do mất nước, Tạ Du ôm nàng, dịu dàng rửa sạch vết tích trên người nàng, ngón tay lần nữa vói vào bên trong, giúp nàng đào tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu bên trong ra ngoài.
Chất lỏng chảy xuống bắp đùi.
Đôi mắt nam nhân tối sầm, trơ mắt nhìn luồng dịch trắng chảy ra từ lỗ hoa.
Vuốt ve bụng nhỏ mềm mại, bàn tay to của Tạ Du hơi khép lại khiến Phó Ninh Dung rùng mình một cái. Hắn nheo mắt lại, thu hết cảm xúc của nàng vào đáy mắt, bất chợt nói: "Nàng nói xem, có khi nào trong này đã có con của chúng ta rồi không?"
Bụng dưới ấm áp và mềm mại.
Trong tương lai, có thể sẽ có một sự kết tinh của họ ở đây, làm cho mối quan hệ của hai người càng thêm gắn kết hơn.
Lời nói nhẹ nhàng bay bổng, nhưng trong lòng Phó Ninh Dung như có ngàn con sóng, như một gáo nước lạnh dội lên đầu nàng.
Bàn tay đang ôm Tạ Du khẽ run lên.
Ở Đông cung không giống nơi khác, sẽ không ai dám đưa thứ gì cho nàng nếu nàng không chủ động yêu cầu, huống chi nàng còn bị Tạ Du giam cầm ở trên giường, liên tiếp rót tinh hoa đậm đặc vào trong.
Nếu thật sự mang thai, hoalantichmich liệu nàng có thể thoát ra được không?
Cục diện đã đến nước này, nàng nhất quyết không để xảy ra thêm thảm cảnh nào nữa.
Trái tim Phó Ninh Dung chùng xuống, nàng xoay người, chủ động leo lên người Tạ Du, vòng tay qua cổ hắn, treo cả người lên người nam nhân, dùng hết sức lực còn lại mà hôn lên môi hắn.
Tất cả những tâm tư của nàng đều lọt vào mắt Tạ Du.
Hắn biết nàng muốn làm gì.
Phó Ninh Dung càng sốt ruột há miệng, Tạ Du càng trở nên chậm rãi, không nhanh không chậm mυ'ŧ lưỡi nàng, vòng hai bàn tay to của mình quanh eo Phó Ninh Dung, tận hưởng sự chủ động của nàng.
Hai tay ôm eo nàng từ từ siết chặt, để nàng dính chặt vào hắn không chút cách trở.
Khẽ nhào nặn vân vê.
Còn vô tình nhưng hữu ý dao động theo động tác phập phồng của nàng, làm bộ như không cẩn thận đút đầu dươиɠ ѵậŧ vào, chạm vào âm đế khiến toàn run rẩy bật thốt ra tiếng.
Giọng nói lạnh nhạt pha chút ý cười: "Xin lỗi, ta không cẩn thận."
Rất cợt nhả nhưng lại gợi cảm đến không ngờ.
Mãi cho đến khi Phó Ninh Dung bị tra tấn đến mồ hôi chảy ròng ròng, nàng mới giương cái miệng nhỏ thở dốc, phập phồng bộ ngực không nói được lời nào, Tạ Du một lần nữa lấy lại ưu thế, áp trán mình lên trán nàng, nói: "A Dung, đừng uống thuốc tránh thai được không? Nếu có chúng ta sinh nó ra."
Hắn biết rõ Phó Ninh Dung không yêu hắn đủ nhiều, nhưng hắn vẫn ích kỷ hy vọng có thể dùng đứa nhỏ để trói buộc nàng.
Hắn khao khát có một đứa con thuộc về mình và A Dung.
"Sinh con? Tạ Du, ta là người của Phó gia, vinh nhục của họ và ta gắn liền với nhau. Bất kỳ một biến động nhỏ nào cũng sẽ dấy lên tranh cãi không tốt!"
"Ồ?" Bàn tay to của nam nhân vỗ về lên ót nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng những lời hắn nói ra lại vô cùng tàn ác, "Ai dám nói xấu nàng, ta gϊếŧ người đó.
"Gϊếŧ là tốt nhất."
Phó Ninh Dung biết hắn trước giờ luôn sát phạt quả quyết, nhưng không ngờ hắn lại điên đến mức thật sự muốn nàng sinh con ở kinh thành, nếu có ai nói một câu không phải với nàng, hắn sẽ thủ tiêu người đó.