---
Đầṳ ѵú bị ngón tay trêu đùa.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tâm trí Phó Ninh Dung, cả người nàng mềm nhũn như muốn hòa tan.
Nàng bị nụ hôn làm cho choáng váng.
Tạ Du gặm môi nàng đến đỏ bừng, đầu lưỡi bị mυ'ŧ đến tê dại, toàn thân bị hắn đè ép không có cách nào thoát ra được.
Phó Ninh Dung nghẹn đỏ mặt, đến khi nuốt hết hơi thở của nàng, hắn mới khó khăn buông nàng ra: "Còn kháng cự? Thăng quan cho nàng mà nàng vẫn không vừa lòng sao?"
Thăng quan là chuyện tốt.
Nàng càng leo cao thì càng có lợi cho Phó gia.
Nhưng bây giờ tình hình trong triều đang rối ren, mọi sự luôn nhắm đến chim đầu đàn mà đánh, Phó Ninh Dung không biết mình có nên hài lòng hay không nữa.
"Có thể chuyển ta đến Đại Lý tự được không?" Nàng thở gấp, buộc phải dựa vào lòng Tạ Du lấy lại sức.
Tạ Du là Thái Tử, mấy năm nay tuy ở trong triều đình gây thù chuốc oán không ít, song cũng có đông đảo triều thần sẵn sàng ủng hộ hắn.
Nếu có thể thăng quan cho nàng, vậy thì nhất định có thể điều nàng đến nơi khác.
Qua chuyện này, có thể nhìn ra được thế lực của hắn không nhỏ, nghiễm nhiên có năng lực kiểm soát được cục diện trong triều.
Một khi đã như vậy, nàng cớ gì không tận dụng thời cơ?
Hồ sơ của những án tử năm đó đều ở Đại Lý tự.
Chủ ý của Phó Ninh Dung là vào Đại Lý tự, nàng có thể theo lý thường kiểm tra hồ sơ, hiểu rõ hơn những gì đã xảy ra với cha nàng hồi đó.
Nhưng lời này nghe vào tai Tạ Du lại có ý nghĩa khác.
Các hoàng tử trước khi có được thái ấp của riêng mình đều phải ở trong triều đường rèn luyện một thời gian.
Nhị hoàng tử Tạ Lẫm đang tạm thời đảm nhận chức vụ ở Đại Lý tự.
Liên hệ hai sự kiện này với nhau*, đôi mắt mang theo du͙© vọиɠ kia đột nhiên tràn đầy tức giận, trong mắt không có gì khác ngoại trừ Phó Ninh Dung: "Nàng muốn đến Đại Lý tự là vì Tạ Lẫm?"
(Phó gia luôn đứng về phe Tạ Lẫm + PND muốn đến chỗ có Nhị hoàng tử)
"Không phải......"
Không đợi Phó Ninh Dung giải thích, Tạ Du liền trực tiếp định tội nàng: "Nàng thích Tạ Lẫm nhiều đến vậy?"
"Hắn không thể thăng quan cho nàng, nhưng ta có thể làm được. Ta có thể cho nàng bất cứ thứ gì, còn hắn thì không!"
"Ta không ham muốn những thứ đó."
"Vậy nàng muốn cái gì?!" Ánh mắt Tạ Du càng trở nên u tối, bàn tay to nắm lấy toàn bộ bầu ngực Phó Ninh Dung không chút thương tiếc, vừa xoa vừa bóp mạnh, "Muốn nằm dưới thân Tạ Lẫm, mặc hắn hôn, mặc hắn liếʍ, mặc hắn chơi đùa?!"
"Không phải, ta......"
Tạ Du đột nhiên trở nên hung hãn, trong lòng suy đoán đủ loại khả năng: "Lẽ nào hắn cũng giống như ta, biết thân phận của nàng?"
Hắn gom hai khối tròn lại một, nhào nặn thành đủ loại hình dạng.
Hai ngón tay dò xét vào miệng Phó Ninh Dung khuấy đảo, Tạ Du buộc nàng phải trả lời.
"Nhị hoàng tử không biết thân phận của ta. Nếu không chặn mũi tên đó cho ngươi thì ta cũng không đến mức bị bại lộ."
"Vậy thì tốt." Tạ Du thu tay lại, vô cùng hứng thú hôn nàng, dùng hai ngón tay ướŧ áŧ vừa mới luồn vào miệng nàng vân vê hai đầṳ ѵú.
Phó Ninh Dung không nhịn được rùng mình một cái.
"Phó Ninh Dung, ta nói cho nàng biết, đừng hòng nảy ra ý định muốn rời khỏi ta để đến bên Tạ Lẫm! Nàng nghĩ hắn ta là người tốt ư? Giả dối! Nàng mới biết hắn được bao lâu? Chúng ta là đồng môn, cùng ăn cùng ở nhiều năm như vậy, nàng không tin ta mà lại đi tin hắn? Ánh mắt của nàng thật kém."
Vị Thái Tử này thật khó chơi.
Nàng tạm thời lý giải: Nàng và hắn làm bạn đã nhiều năm, nhưng cả họ nhà nàng lại muốn đẩy Tạ Lẫm lên thượng vị, cho nên hắn mới nảy sinh cảm giác chênh lệch và bất mãn.
Thái Tử điện hạ tôn quý cái gì cũng không thiếu, càng không có được thì lại càng tìm cách để chiếm lấy.
Huống hồ nàng chỉ là "thiếu gia" trên danh nghĩa của đại phòng Phó gia.
"Tạ Du, nghe ta giải thích."
Nàng chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng hắn thực sự dừng lại động tác trên tay, quay qua nhìn nàng.
Đuôi mắt Tạ Du đỏ lên, nén giận: "Nàng nói đi, ta sẽ nghe. Cho ta một lý do chính đáng, ta sẽ tha cho nàng. Nếu không thuyết phục được ta, vậy lại đây, liếʍ ta một cái."
Thắt lưng vàng nhạt cột lỏng lẻo quanh eo.
Giữa đũng quần có một khối cực đại phồng lên, Phó Ninh Dung lộ vẻ khó xử, không khó để biết Tạ Du đang ám chỉ điều gì.
Nàng nên nói với hắn như thế nào đây?
Đến Đại Lý tự để điều tra chuyện cha ruột nàng uổng mạng trong lao ngục?
Nhưng nếu nói thẳng ra như thế, Tạ Du không chỉ biết nàng không phải nam tử, mà ngay cả thân phận giả của nàng trong Phó gia hắn cũng sẽ biết.
Hắn chỉ nắm trong tay một nhược điểm thôi đã mang ra uy hϊếp nàng khắp nơi.
Nếu hắn biết toàn bộ thì sẽ đến mức nào? Hắn là Tạ Du! Thái Tử điện hạ bụng dạ nham hiểm, nàng muốn chừa cho mình một đường lui.
Cân nhắc một hồi lâu, nàng trả lời: "Làm quan trong triều, ta đã chứng kiến
rất nhiều hành vi cường quyền ức hϊếp kẻ yếu, có kẻ cho rằng mình có gia đình chống lưng nên rất lộng hành. Loại chuyện này xảy ra rất nhiều, tìm người đút lót một chút là xong, ta cảm thấy kiểu hành vi này quá không nên, muốn xem xét lại hồ sơ, lật lại án cho những người vô tội."
"Chà..." Sự tức giận trong mắt Tạ Du tiêu tan vài phần, không còn hung hăng như vừa rồi nữa, ánh mắt nhìn Phó Ninh Dung dịu lại, "Nhưng trong thiên hạ này, lục bộ* và Đại Lý tự mỗi nơi đều có chức trách của riêng mình, tự nhiên sẽ có người làm những việc này và luôn luôn có điểm mấu chốt mà người ngoài không thể chạm tới. Một mình nàng thì lấy đâu ra sức lực? Rỗi hơi đi lật lại từng bản án, lo làm tốt chuyện trên tay mình đi."
(*)Lục bộ: Cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành sáu bộ: Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ và Công Bộ.
"Đều là xử án, ở Hình Bộ cũng vậy thôi mà."
"Đã thế tại sao lại muốn đến Đại Lý tự?" Tạ Du nhíu mày, "Còn nói không phải vì
Tạ Lẫm?
"Ta không có......"
"Được rồi, đừng nói thêm gì nữa, ta không muốn nghe."
Tất cả những gì hắn muốn là chỉ một câu: Nàng không thích Tạ Lẫm, cũng không muốn dính dáng gì đến hắn ta.
Nói đến nói đi cũng không giải quyết được vấn đề quan trọng.
Tạ Du rốt cuộc nhịn không được, cởi bỏ hoàn toàn chiếc đai lưng buộc quanh eo mình.
Nắm lấy bàn tay không bị thương của nàng, để nàng từng chút một cởi bỏ y phục của hắn: "Bây giờ, liếʍ đi."
Tiết khố rộng mở.
Dươиɠ ѵậŧ tráng kiện nóng rực cứ như vậy lộ ra trước mặt Phó Ninh Dung.
Khuôn mặt nàng áp sát vào gậy thịt, gần đến mức có thể nhìn thấy những đường gân xanh gồ lên dữ tợn.
Lớn như vậy.
Ngậm vào không khéo lại rách mồm như chơi.
Phó Ninh Dung chậm chạp không làm bước tiếp theo, ngước nhìn Tạ Du, khẩn cầu hắn khoan dung với nàng một chút.
Nhưng càng cầu xin, nàng càng bị nam nhân khống chế, kéo gần tới:
"Liếʍ cho tốt."
"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta đã cho nàng cơ hộ rồi không phải sao?"