Tim hắn thật sự rất đau còn bản thân hắn càng run mất kiểm xoát khi trên áo hắn toàn là máu của cô, hắn ngồi bệch xuống cạnh cửa phòng cấp cứu hai tay dính máu của cô mà tự vò lấy đầu mình miệng không ngừng tự trách bản thân.
Trình Thiên Vĩ nhìn thấy hắn như vậy thì lòng anh ta cũng cảm thấy có lỗi, anh ta đi tới chỗ hắn ngồi bệch xuống bên cạnh hắn đưa tay vỗ vỗ vào vai hắn mà lên tiếng:
"Nhất định tiểu Uyển và con của cậu hai người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu... bình tĩnh lại chút đi..."
Anh ta vừa nói xong một bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra mà lên tiếng gọi:
"Ai là người nhà của bệnh nhân...?"
Hắn nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ liền đứng dậy đi đến trước mặt vị bác sĩ đó mà lên tiếng đáp:
"Là tôi... cô ấy sao rồi...?"
"Bệnh nhân đang rất nguy hiểm bây giờ chúng tôi sẽ giúp cô ấy sinh đứa bé ra... nhưng chỉ cứu được một trong hai người một là mẹ hai là đứa trẻ... phiền anh kí tên vào giấy..."
Thế giới của hắn nhường như bị sụp đổ đôi tay hắn run rẫy cầm lấy tờ giấy, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má hắn, sau đó thì hắn không nhanh không chậm mà kí vào tờ giấy đó ánh mắt sắc lạnh nhìn bác sĩ mà lên tiếng:
"Nhất định phải cứu sống mẹ... nếu không thì các người chuẩn bị đi."
Hai tiếng sau
Bên trong phòng phát ra tiếng khóc của trẻ con, một vị y tá đã lau sạch giúp đứa trẻ rồi bế đi ra khỏi phòng cấp cứu nhìn hai người đàn ông khuôn mặt lo lắng mà lên tiếng:
"Mau đến bế con đi... là một bé gái nặng 2,9kg..."
Hắn đi chậm rãi đến chỗ y tá đưa tay bế lấy đứa bé gái sau đó thì liền lên tiếng:
"Cô ấy sao rồi...?"
Y tá nghe hắn hỏi thì mỉm cười rồi đáp:
"Yên tâm mẹ con họ đã vượt cạn thành công rồi... hai vị chờ một lát chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân vào phòng hồi sức... đừng lo lắng..."
Trong căn phòng bệnh, hắn bế chặt đứa bé trên tay ngồi ngay bên cạnh giường của cô, hắn nhìn đứa bé trên tay mình trong lòng không khỏi vui mừng cúi xuống hôn nhẹ lên trán bé con một cái rồi thì thầm nói:
"Xin lỗi con... vì thời gian qua ta không ở cạnh con và mẹ... bây giờ thì không nữa rồi ba sẽ ở cạnh hai mẹ con và sẽ chăm sóc cho con và mẹ có được không...?"
Khoảng nữa tiếng sau thì Dương Nhược Uyển từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy hắn đang nhìn mình sau đó cô hoảng hốt đưa tay sờ xuống bụng mình thấy bụng phẳng lì liền hốt hoảng nhìn hắn mà lên tiếng hỏi:
"Đứa bé... con tôi đâu rồi...?"
Thấy cô mất bình tĩnh thì hắn đưa tay giữ chặt cả người cô lại sau đó ôn tồn mà lên tiếng:
"Con của chúng ta không sao rồi... bé con đang an giấc trong chiếc nôi bên kia..."
Cô nghe hắn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm sau đó đưa mắt nhìn chiếc nôi mà nói:
"Tôi muốn thấy mặt bé con..."
"Được... em ngồi yên đây ta đến bế con cho em."
Dơng Nhược Uyển bế lấy đưa tay thì liền rơi nước mắt sau đó thì cúi xuống hôn lên trán bé con một cái rồi nói:
"Con gái ngoan... chào mừng con đến với thế giới của mẹ..."
Hắn thấy cảnh này thì môi bắt giác tạo thành một đường cong và rồi lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Một ngày sau, cô ngồi trên giường bệnh nhìn bé con đang say giấc trong lòng mình thì mỉm cười sau đó lại bật khóc lên tiếng:
"Con ngoan... xin lỗi con... người làm mẹ như mẹ thật sự xin lỗi con..."
Cô đưa tay lấy chiếc lắc bằng bạc đeo vào tay của đứa bé rồi lên tiếng nói tiếp:
"Hi vọng nó sẽ đem bình an và may mắn đến con."
Dương Nhược Uyển đặt bé con trên nôi nhờ y tá chăm giúp mình, còn bản thân cô liền rời khỏi phòng bệnh thân thể gầy guộc mà từng bước đi trên hành lang bệnh viện.
.
.
.
Bốn năm sau
Hàn Thần Hạo đi làm trở về nhà rất sớm, hắn vừa bước vào trong nhà liền có một tiếng trẻ con vang lên chạy về phía hắn.
"Baba... Tuyết nhi rất nhớ ba..."
Hắn thấy đứa con gái bốn tuổi của mình chạy đến thì liền chòm xuống ôm lấy cả người cô bé bế lên dịu dàng mà lên tiếng:
"Tuyết nhi của ba hôm nay con ở nhà có ngoan không hửm...?"
Nghe thấy hắn hỏi thì cô bé liền đưa tay ôm lấy cổ của hắn mà nũng nịu lên tiếng:
"Ngoan lắm ạ... hôm nay con cũng ăn rất nhiều cơm nữa... baba người có thưởng cho con không...?"
Cô bé tên là Hàn Nhược Tuyết bốn năm qua là hắn tự mình chăm con, khi hắn đi làm thì có vυ' nuôi chăm còn khi hắn về nhà thì bản thân lại muốn tự mình chăm sóc Hàn Tuyết Nhi.
Bốn năm qua cho dù hắn có bận rộn đến đâu thì cũng luôn dành thời gian cho con bé, nhưng hắn cũng không quên là cho người tìm kiếm cô, một mình gà trống nuôi con thật sự rất cực nhưng hắn vẫn không hề nản lòng mà luôn làm cho Hàn Tuyết Nhi sống hạnh phúc và đặc biệt hắn rất mong một ngày nào đó sẽ tìm được cô.
Bốn năm trước khi hắn biết tin cô đã rời đi thì điên cuồng mà cho người tìm kiếm nhưng đều không có kết quả và hắn cũng đã công khai danh phận của cô là Hàn phu nhân tức là hắn đã xem cô là vợ.