Sau khi hắn nghe thuộc hạ báo về nói tình hình về cô thì khuôn mặt hắn lạnh đi mấy phần nhưng không vì lo lắng cho cô mà gọi điện mà hắn cứ ngồi trong nhà đôi mắt như tia lửa mà nhìn chầm ra cửa đợi cô về.
Dương Nhược Uyển sao khi tăng tốc một lât thì cảm thấy bản thân vơi đi sự tức giận bên trong mình xuống thì cũng trở về bộ dạng lái xe như ban đầu không nhanh cũng không chậm.
Khoảng 20 phút sau, Dương Nhược Uyển trở về cô bước xuống xe đi định đi vào trong thì quản gia An nhanh chóng đến trước mặt cô mà lên tiếng:
"Cô chủ... người đi đâu vậy ông chủ ngồi đợi cô hơn nữa tiếng rồi... cô mau vào trong đi có vẻ ông chủ rất tức giận."
Nghe quản gia nói vậy thì khuôn mặt cô lại trầm xuống sau đó thì gật đầu với quản gia đi vào trong.
Hàn Thần Hạo thấy cô đi vào liền lạnh giọng mà lên tiếng:
"Con vừa đi đâu về?"
Cô định đi lên lầu không thèm nhìn hắn thì lại nghe hắn hỏi cô liền quay đầu nhìn rồi cũng nhàn nhạt mà trả lời:
"Con đi thăm ba mẹ... ba nuôi chẳng lẽ đến việc này người cũng quản con nữa sao?"
Nghe thấy cô trả lời như vậy thì hắn càng tức giận hơn liền đưa tay ném ly nước xuống sàn một tiếng động vang lên "choảng" nước văng ra cùng với những mảnh vỡ của chiếc ly rồi gằn giọng lớn tiếng:
"Dương... Nhược... Uyển con làm vậy ta không quản nhưng ai cho con có cái quyền chạy xe hết tốc độ như vậy hả... có biết nguy hiểm lắm không... Dương Nhược Uyển ta cấm con xem thường mạng sống của mình có biết chưa."
Cô nghe những lời này của hắn thì không biết làm sao bản thân lại khóc rồi nhìn hắn cười chua chát mà nói:
"Hàn Thần Hạo... người biết người làm như vậy sẽ gieo rất nhiều hi vọng cho người khác lắm không..., Dương Nhược Uyển con không cần người quan tâm dù sao con cũng đã lớn rồi... người đừng làm như con còn nhỏ... với... nếu người cứ tiếp tục như vậy thì con sẽ lầm tưởng đó."
Nói xong cô đi thẳng lên lầu đóng cửa lại, rồi đi đến giường nằm xuống mà bật khóc như một đứa trẻ bị tổn thương.
Còn hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe thấy cô gọi cả họ lẫn tên mình thì bản thân hắn thật sự rất tức giận đuổi người đi hết, tại phòng khách hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn, luvs này hắn ngồi ngã người ra phía sau đưa mắt nhìn lên trần nhà mà nói:
"Dương Nhược Uyển... tôi phải làm sao với em đây... tôi từng nói chỉ xem em như con gái của mình thôi... nhưng người tính không bằng trời tính là tôi yêu em rồi... tôi... phải làm sao mới đúng đây?"
Tối đó cô sau khi khóc xong một trận thì bản thân cô lại trở nên bình thường không hề suy nghĩ thêm điều gì khác, cô cứ ôm lấy cái máy tính mà đánh chữ liên tục ánh mắt cô cũng nhìn chằm vào nó.
Quản gia lên gọi cô xuống dùng bữa tối thì cô lại không xuống, hắn ngồi phía dưới đợi cô nghe quản gia truyền lời lại thì khuôn mặt hắn cau lại rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu.
Hắn không nói năng gì mà đưa tay mở cửa đi thẳng vào phòng cô thì thấy cô đang nhìn vào máy tính thì khuôn mặt hắn lại càng khó chịu hơn đi nhanh đến cầm lấy máy tính của cô đặt lên bàn rồi nói:
"Tại sao không xuống dùng bữa... con muốn gì đây?"
Cô nghe hắn hỏi thế thì đưa mắt nhìn rồi nhàn nhạt nói:
"Con muốn trở lại Đức và người cũng đừng quản việc con làm nữa."
Hàn Thần Hạo nghe xong câu trả lời của cô không hề nói năng gì mà đưa tay cúi người xuống bế bổng cô lên trả lời:
"Nếu ta nói con không nghe thì ta sẽ hành động cho con thấy... còn nữa Dương Nhược Uyển ta cho con thời gian để ly hôn với tên kia... nếu không một khi ta tìm được người thì chỉ có một con đường là chết."
Vừa đi hắn vừa rặn ra từng chữ mà nói với cô, bản thân hắn không hề cho phép bất kì người đàn ông nào dám lại gần cô, sự chiếm hữu của hắn đối với cô ngày càng lớn khi biết cô đã kết hôn với người khác.
Cô bị hắn bế lên thì giật mình đưa tay ôm lấy cổ hắn sau khi nghe thấy hắn nói những lời đó thì không kìm được mà trợn tròn mắt nhìn hắn mà nói:
"Rốt cuộc ba muốn gì... ba nói xem con là con gái của người chẳng lẽ ngay cả hạnh phúc của con người cũng không muốn con có được... Hàn Thần Hạo từ khi nào ba lại trở nên ích kỷ như vậy hả?"
Nghe từng lời cô nói, cô trách thì bước chân khựng lại đưa mắt nhìn xuống cô trầm giọng lên tiếng:
"Ta chỉ không muốn bọn họ làm con tổn thương thôi... ta muốn bảo vệ con... nên Uyển nhi con hiểu cho ta có được không?"
Cô nghe xong những lời hắn nói thì bật cười kèm theo nước mắt mà rơi xuống nói:
"Hàn Thần Hạo ba sợ bọn họ làm tổn thương con... ha... Hàn Thần Hạo người làm tổn thương con nhiều nhất chính là người đó..."
Cô lớn tiếng mà trách móc hắn, sau khi cô mắng xong thì vùng vẫy đòi xuống hắn vì sợ cô té mà đặt cô xuống dưới đưa mắt nhìn cô rồi đau lòng lên tiếng:
"Xuống ăn cơm đi ta không muốn tranh cãi với con."
Sáng hôm sau
Cô khoác lên mình chiếc áo sơmi trắng kết hợp với quần tay ống rộng màu đen hôm nay cô chính thức đến tập đoàn Hàn Thị nhận chức, cô đưa mắt nhìn mình trong gương rồi lại nở nụ cười mà nói:
"Dương Nhược Uyển mày nhất định phải từ bỏ... Hàn Thần Hạo chẳng bao giờ thuộc về mày đâu."